Mặc dù tôi đã cố bước chậm nhưng cuối cùng vẫn chạm mặt đôi tình nhân cực phẩm ngay ngưỡng cửa.
Phải công nhận là Hellen ngoài đời thật rất đẹp, chẳng kém gì mấy bức ảnh trên báo và hình ảnh trên truyền hình. Cô ấy có đôi mắt mang màu của trời và nụ cười như ánh mặt trời. Tóm lại, cô ấy tựa một nữ thần, làm rực sáng cả căn biệt thự.
- Nào, làm quen đi. Hellen à, đây là Mỹ Trân. Còn đây là cô siêu mẫu xinh đẹp, nổi tiếng Hellen đó Mỹ Trân. – Bà Ngọc Minh cũng vừa tiến lại, cười thật tươi, lên tiếng giới thiệu.
- Chào chị Hellen, em tên Mỹ Trân.
- Chào Mỹ Trân.
Vì Hellen đưa tay ra nên tôi phải bắt tay cô ấy cho phải phép. Bàn tay cô ấy rất đẹp, các ngón thon dài, trắng muốt, nổi bật với những chiếc móng được vẽ hoa màu đỏ cực kỳ bắt mắt. Tay cô ấy cũng mềm mại giống tay Hoàng Thiên vậy.
Theo lời của bà Ngọc Minh, tôi đưa Hellen lên phòng để cô ấy tắm và thay đồ cho tỉnh táo vì ngồi trên máy bay suốt ngần ấy thời gian hẳn cô ấy rất mệt.
Từ đầu đến cuối, tôi đều không nhìn vào mặt Hoàng Thiên nên chẳng biết sắc thái trên mặt anh thế nào, mãi tận khi ngồi vào bàn ăn, tôi mới lén nhìn anh và nhận ra anh đang nhìn mình với ánh mắt hình viên đạn.
Được rồi, anh muốn nhìn tôi bằng ánh mắt hình mũi tên hay thậm chí là l.ự.u đ.ạ.n cũng chẳng vấn đề gì cả. Ánh mắt anh không làm tôi sứt mẻ hay chảy m.á.u được.
Có thể anh cảm giác bản thân bị coi thường khi tôi ù lì, không bắt máy cũng chẳng trả lời mấy tin nhắn rác của anh.
- Ông nội khỏe không con? – Bà Ngọc Minh ngừng đũa, cất tiếng hỏi.
- Ông khỏe ạ.
- Ông có nói gì đến chuyện cổ phiếu của Milan không?
- Không ạ.
Tôi thầm cười trong lòng. Cái cách nói chuyện kiệm lời này sao không được phát huy khi Hoàng Thiên ở bên cạnh tôi chứ?
Chắc chỉ mỗi tôi thấy anh phiền toái vì cứ mãi luyên thuyên nói nhảm, còn lại thì ai cũng mong được anh trò chuyện nhiều thêm một chút, ngay cả mẹ ruột anh.
Có lẽ bà chủ tôi cũng cảm thấy con trai mình không thích mở miệng nên bắt đầu chuyển sang hỏi han Hellen. Tuy tôi cắm đầu ăn thật nhanh nhưng lỗ tai cũng làm việc nhiệt tình lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe đâu Hellen sẽ ở lại Việt Nam một thời gian dài vì có lịch làm việc tại đây, quay phim, chụp ảnh quảng cáo và kinh doanh thương hiệu mỹ phẩm, thời trang riêng gì đó.
- Cháu đi chuẩn bị ít trái cây cho mọi người tráng miệng ạ. – Tôi quay sang bà Ngọc Minh, nói khẽ.
Rời khỏi bàn ăn, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lấy mấy quả táo, một chùm nho lớn và mấy quả quýt trong tủ lạnh ra.
Vách gỗ ngăn cách nơi nấu nướng và bàn ăn có họa tiết phượng hoàng nên tôi dễ dàng nhận ra ba người họ cũng đã di chuyển ra phòng khách.
Mới gọt táo xong, đang chuẩn bị lột vỏ quýt thì bỗng tôi giật mình đánh thót, suýt chút đã hét toáng lên vì làn hơi ấm thơm hương bạc hà đột ngột phả vào tai mình.
Tôi vội dịch sang một bên, ngước mặt nhìn người đàn ông luôn lấy tôi ra làm trò tiêu khiển. Bản mặt anh bây giờ giống hệt đồ lưu manh.
- Nhẫn đâu? Sao lại không đeo? – Hoàng Thiên chộp lấy bàn tay tôi, đưa lên và nghiêm giọng hỏi.
- Vướng víu, không làm việc được. – Tôi đáp.
- Người ta đeo chiếc to hơn còn làm việc được. Chỉ bấy nhiêu mà bảo vướng víu. Em chê nó nhỏ sao?
Cổ tay tôi bị Hoàng Thiên nắm chặt, dù cố dùng sức cũng không thoát ra được. Xương khớp tôi vốn chẳng dẻo dai gì đâu, chỉ sợ anh mạnh tay một chút thì cổ tay và bàn tay tôi sẽ nối với nhau bằng lớp da mất.
Cái tên này bị điên hay gì vậy trời? Tôi mà chê năm tỷ nhỏ thì sao tôi lại bán thân mười năm với giá hai tỷ rưỡi chứ?
- Không phải. Tôi.. tôi sợ bà chủ nhìn thấy. Tôi biết giải thích với bà thế nào đây? Năm tỷ lận đó, không phải năm triệu đâu. – Tôi mếu máo đáp. Tay tôi đau đến đỏ cả mắt, suýt chút thì bật khóc.
Bàn tay Hoàng Thiên dần buông lơi. Tôi vội thu tay về, xoa nắn. Có lẽ anh rất ngạc nhiên trước bộ dạng yếu đuối này của tôi nhỉ? Tôi luôn trợn tròn mắt nhìn anh, anh nói một câu thì tôi cũng đáp lại một câu, ngang hàng ngang lứa, chẳng nể nang gì.
Ngay cả buổi sáng anh mò vào bếp chất vấn chuyện tôi leo lên giường anh thì tôi cũng chưa bày ra cái vẻ mặt ủy mị này.
Chỉ là, lúc này tim tôi đau, lòng tôi buồn và hụt hẫng bởi sự xuất hiện của người con gái mang hai dòng m.á.u Việt và Mỹ kia.
- Nói là anh tặng em. Sợ gì? Có ăn trộm đâu mà sợ? – Giọng anh dịu dàng hẳn.
Tôi nuốt nước mắt vào trong, quay mặt vào bếp, tiếp tục lột quýt. Tôi không thể tưởng tượng ra gương mặt phúc hậu của bà chủ sẽ biến thành gì nếu biết con bà tặng cho tôi món quà khủng kia.