Ninh Hân dọc theo con phố phía Tây, tìm kiếm từng ngóc ngách, từng kênh rạch mà không bỏ sót bất kỳ chỗ nào.
Cô hỏi những người đi đường, hỏi các chủ cửa hàng ven đường và cả những người bán hàng rong nhưng không nhận được bất kỳ thông tin nào.
Theo thời gian trôi qua, khi càng tìm, nỗi sợ hãi trong lòng cô càng trở nên mãnh liệt hơn.
Tối nay có thể sẽ có tuyết.
Trong thời tiết khắc nghiệt như vậy, mẹ cô không biết cách cầu cứu, làm sao có thể sống qua đêm được?
Rõ ràng mẹ cô sắp phải nhập viện điều trị, rõ ràng sắp… sắp khỏe lại…
Ninh Hân dừng lại, đưa tay lau đi vệt nước mắt ở khóe mắt.
Ba cô vì cô…
Nếu mẹ cô lại vì cô…
Cô không dám nghĩ tiếp.
Không biết đã tìm kiếm bao lâu, trời đã bắt đầu tối.
Ninh Hân mới nhớ ra rằng Hà Đông Phàm vẫn chưa gọi điện thoại cho cô.
Cô lấy điện thoại ra, ấn hai lần vào nút, nhưng màn hình vẫn tối đen.
Cô giữ lâu nút nguồn, màn hình sáng lên trong chốc lát rồi lại tắt ngúm.
Chắc chắn là hết pin.
Điện thoại của Ninh Hân đã khá cũ, lần trước cũng xảy ra tình trạng này.
Mặc dù lúc ra khỏi nhà điện thoại vẫn báo đủ pin nhưng chỉ sau hai tiếng thì lại tự tắt vì pin yếu.
Sau đó tình trạng này không còn tái diễn, cô cũng không mang đi sửa, dù có mang đi thì cửa hàng cũng chỉ khuyên cô nên thay một cái mới.
Ninh Hân nhìn bầu trời, đoán chừng là khoảng hơn năm giờ.
Không biết tình hình bên Hà Đông Phàm thế nào, cũng không biết bên Thịnh Dực thế nào.
Ninh Hân chạy về hướng khu nhà trọ.
Cô hy vọng Thịnh Dực đã tìm thấy mẹ cô và mẹ cô đã về nhà an toàn.
Vào thời điểm này trong năm, đêm dài ngày ngắn.
Đèn đường vẫn chưa sáng, các cửa hàng bên đường đã bắt đầu đóng cửa, các quầy bán hàng rong cũng chuẩn bị thu dọn.
Khi Ninh Hân chạy về khu trọ, chỉ trong hơn 20 phút bầu trời đã tối sầm lại như muốn nuốt chửng mọi thứ.
“Cô giáo Ninh—”
Đó là giọng nói của Hà Đông Phàm vọng từ bên kia đường.
Ninh Hân nhìn qua, nhưng hơi thở của mình làm mờ tầm nhìn.
Khi tầm nhìn trở nên rõ ràng, cô thấy Hà Đông Phàm đang mặc áo hoodie màu đen, trên lưng cậu đang cõng theo một người.
Ninh Hân căng thẳng, đèn đường lúc này bỗng sáng lên.
Ánh sáng ấy giúp Ninh Hân nhìn rõ, và cô nhận ra rằng người mà Hà Đông Phàm đang cõng là mẹ cô.
Tất cả những cảm xúc bị đè nén trong lòng bỗng nhiên trào dâng, kèm theo một cảm giác may mắn như vừa vượt qua cơn nguy hiểm khiến mắt cô nóng bỏng.
Ninh Hân chú ý đến các phương tiện qua lại, cô chạy vội về phía Hà Đông Phàm. Khi đứng trước mặt cậu, cô đã lấy lại được bình tĩnh.
Hà Đông Phàm nhìn Ninh Hân chạy lại gần, càu nhàu “Sao điện thoại của chị không gọi được vậy?”
Ninh Hân đổ mồ hôi trên trán, hơi thở gấp, khẽ nói một câu “Xin lỗi.”
Lời xin lỗi này làm Hà Đông Phàm ngơ ngác, cậu lập tức trả lời “Cũng không có gì đâu, chủ yếu là không thể liên lạc với chị, sợ chị lo lắng.”
Ninh Hân gật đầu nhẹ, sau đó sờ lên mặt mẹ cô, bà đã ngủ.
Biết mẹ cô không sao, Ninh Hân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Kể từ đó, cơ thể cô như mất hết sức lực, cảm giác nhẹ bẫng.
Cô một tay đỡ mẹ, nhìn Hà Đông Phàm với ánh mắt rưng rưng “Hà Đông Phàm, cảm ơn em.”
“Không có gì.” Hà Đông Phàm nhìn Ninh Hân rồi vội vã quay đi, vẻ mặt có chút lúng túng “Vụ chiều nay ấy, chị đừng giận nữa.”
Ninh Hân đâu còn giận gì nữa?
Chỉ riêng chuyện hôm nay thôi, cô sẽ suốt đời cảm kích cậu.
Ninh Hân đỡ lấy người mẹ “Chị không giận nữa, sau này cũng sẽ không giận em nữa.”
Hà Đông Phàm ngạc nhiên, lông mày nhướn lên, cậu cảm thấy lời này của cô như một tấm “giấy miễn tử.”
Lúc này, Ninh Hân mới nhận thấy mẹ mình đang mặc một chiếc áo khoác dày, màu đen, rộng rãi bao trọn cơ thể bà.
Ninh Hân nhận ra đó là chiếc áo của Hà Đông Phàm, vội vàng đỡ lấy mẹ cô, nói “Hà Đông Phàm, em có lạnh không? Em để mẹ chị xuống đi.”
“Không lạnh.” Hà Đông Phàm vặn người tránh đi, giọng điệu kiên quyết “Nhà chị ở đâu? Dẫn đường đi.”
“……”
“Nhanh lên đi.” Cậu thúc giục.
Ninh Hân không tranh cãi, chỉ đỡ mẹ cô và nói “Đi trước đi.”
Đi được vài bước, Hà Đông Phàm lại hỏi câu trước đó “Điện thoại chị sao vậy? Em gọi mấy cuộc đều tắt máy, chị có chặn em không?”
“???” Ninh Hân trong lòng vừa mới yên tâm, cũng không chú ý đến lời nói, vô thức phản bác lại suy đoán của cậu “Chị đâu phải như em!”
Hà Đông Phàm nhìn cô một cách kỳ lạ “?”
Ninh Hân há miệng, rồi giải thích về điện thoại “Chị… điện thoại hết pin.”
Rồi cô đổi chủ đề “Em tìm thấy mẹ chị ở đâu?”
Hà Đông Phàm vẻ mặt tự hào, lộ ra chiếc răng khểnh “Khi em đến đồn cảnh sát, đi ngang qua công trường, thấy có người ngồi bên cạnh đống đất đá, trời lạnh như vậy mà chỉ mặc áo mỏng, còn không đi giày, em liền lại gần xem, ai ngờ lại là mẹ chị. Em gọi điện cho chị mà chị không nghe, em đành đưa dì ấy vào quán ăn bên đường ăn mì, ăn xong dì ấy muốn ngủ, còn nói cứ để dì ấy ngủ, em lại gọi chị, chị vẫn không nghe, sau đó em quyết định cõng dì ấy ra ngã ba vừa rồi thử xem có thể gặp chị không, nếu không gặp được, em sẽ phải đưa dì ấy đến đồn cảnh sát.”
Ninh Hân lắng nghe xong, hỏi “Xe của em đâu?”
Hà Đông Phàm có chút ủ rũ khi nhắc đến chuyện này.
Sau khi ăn mì, cậu định dùng xe đưa mẹ cô về, nhưng bà ấy ngủ rồi, gọi mãi không dậy.
Cậu cũng không thể lý luận với một người bệnh.
Hà Đông Phàm “Xe em vẫn để lại ở quán mì.”
Ninh Hân “Ồ,” rồi chợt nhớ ra điều gì đó, kéo Hà Đông Phàm lại “Điện thoại, cho chị mượn điện thoại gọi một cuộc.”
Hà Đông Phàm cõng mẹ cô nên không rảnh tay, cậu nghiêng người “Chị tự tìm đi.”
Ninh Hân nhìn vào túi quần của cậu, ngẩn người 2 giây, rồi cẩn thận thò tay vào túi lấy điện thoại.
Quần cậu rất rộng, vì vậy Ninh Hân đã cẩn thận mà không chạm vào người cậu.
Hà Đông Phàm ban đầu không thấy có gì lạ, nhưng hành động cẩn thận của Ninh Hân làm cậu chợt nhận ra “Nam nữ có khác biệt” là như thế nào.
Tai cậu bắt đầu nóng lên, vội vàng bước đi nhanh hơn.
“Hà Đông Phàm!” Ninh Hân gọi.
“Gì cơ?” Cậu vẫn không dừng lại.
“Rẽ ở đây!”
“……” Hà Đông Phàm dừng lại, hít một hơi sâu, quay người đi theo hướng cô chỉ, lý luận đầy mạnh mẽ “Em đâu có biết đường.”
Ninh Hân “……”
Ninh Hân nhớ số điện thoại của Thịnh Dực, dùng điện thoại của Hà Đông Phàm gọi cho anh, báo rằng mẹ cô đã được tìm thấy.
Dọc theo con kênh nước, họ bước từng bước trên con đường rải đầy sỏi.
Ở đây không có đèn, không khí còn bốc lên mùi rất khó chịu.
Hà Đông Phàm nhăn mũi, phán đoán chắc là mùi từ con kênh nước bên cạnh.
Ninh Hân đột nhiên lên tiếng “Hà Đông Phàm, em có mệt không? Để chị cõng cho”.
“Không mệt.” Hà Đông Phàm nói, “Dì nhẹ như không vậy.”
Ninh Hân không nói gì thêm.
Rất nhanh họ đã đến khu nhà lụp xụp.
Hà Đông Phàm chưa từng bước chân vào những nơi như thế này.
Ở cổng khu nhà, có một chiếc đèn treo bị rỉ sét chiếu sáng một khu vực nhỏ, đi vào là một khu đất trống, bên cạnh là những căn nhà tồi tàn.
Hà Đông Phàm thấy vài người trung niên tầm bốn, năm mươi tuổi đang nhìn cậu bằng ánh mắt dò xét.
Tiến vào sâu hơn, bỗng nhiên có một ngọn lửa bùng lên từ cửa sổ.
Hà Đông Phàm giật mình, nhìn qua mới phát hiện có người đang nấu ăn gần cửa sổ trong nhà.
Đi thêm một đoạn nữa, một phụ nữ trung niên ngồi trên cái ghế nhỏ, tay đang nhặt rau, bà ném đồ trong tay đi rồi đứng lên, lau tay lên tạp dề và nói: “Hân Hân, tìm được mẹ rồi à.”
Ninh Hân gật đầu: “Tìm được rồi.”
“Mẹ cháu không sao chứ?” Dì Lý có chút áy náy, “Cháu xem dì này, cháu nhờ dì để ý hộ, hôm nay… a, hôm nay dì thấy cháu và Tiểu Dực đều ở nhà, dì không biết các cháu đều ra ngoài nên dì không chú ý, là lỗi của dì.”
“Không phải lỗi của dì đâu.” Ninh Hân biết, dì Lý giúp mình là vì lòng tốt, không phải vì thỉnh thoảng cô tặng ít rau củ quả mà bắt buộc phải giúp cô. Cô an ủi: “Dì, thật sự không phải lỗi của dì, giờ con đưa mẹ vào trong nhà.”