Sau khi các bà mụ lui ra, ta liền cẩn thận gấp lại chiếc khăn voan, đặt vào hộp trang sức.
Chiếc khăn này, bộ lễ phục này, những món vàng ngọc trên người ta…
Đều không phải của ta.
Rồi sẽ có ngày… ta phải trả lại hết.
Đêm nay trong vương phủ, yên ắng lạ thường.
Yên đến mức khiến người có cảm giác là lạ.
Bỗng nhiên, giữa sự tĩnh lặng ấy, vang lên hai tiếng “cạch cạch”.
Ta ngoảnh nhìn lại, thì ta thấy khung cửa sổ phía sau bị ai đó đẩy ra.
“Vân Kiến.”
Tiêu Bạch Chi bất ngờ thò đầu từ khe cửa vào, sắc mặt lo lắng, lập tức kéo lấy tay ta.
“Vân Kiến, đi với ta! Mau trốn cùng ta!”
Thấy thế, ta mừng rỡ thốt lên:
“Chàng… được thả rồi? Không bị kết tội sao?”
“Không…” – Tiêu Bạch Chi thở gấp:
“Ta là tự mình trốn ra!”
“Gì cơ, vậy chẳng phải là vượt ngục sao?”
Lòng ta thầm thở dài: Lần này thật sự là hết cứu rồi.
Tiêu Bạch Chi nhìn ta, vẻ mặt nghiêm trọng:
“Vân Kiến, nàng đã bị hắn lừa rồi.”
“Mộ Vô Trác xưa nay chưa từng có ý tha cho nàng, hắn muốn g.i.ế.c nàng!”
Một lời như sét đánh giữa trời quang, khiến ta sững người tại chỗ, không kịp phản ứng.
Chàng nói Mộ Vô Trác vì muốn danh chính ngôn thuận ở bên công chúa, đang tìm cho nàng ta một thân phận mới.
Một thân phận sạch sẽ, không bị ai nghi ngờ, không ai chú ý tới.
Mà người được chọn thay thế...
Giờ nghĩ lại, cũng chẳng cần nói ra nữa.
Mọi chuyện đến quá nhanh. Ta còn chưa kịp suy xét cặn kẽ, đã bị Tiêu Bạch Chi đẩy lên một cỗ xe ngựa rời khỏi Trường An.
Ta, chàng, và A Thác ba người ngồi sát nhau, để mặc chiếc xe lắc lư đưa mình rời khỏi thành.
Trên đường đi, thấy ta vẫn thần trí mơ màng, Tiêu Bạch Chi nắm lấy tay ta, khẽ nói:
“Vân Kiến, nàng đừng sợ. Ta sẽ bảo vệ nàng.”
“Giống như lúc đó nàng từng không rời không bỏ ta.”
Ta đờ đẫn gật đầu, ánh mắt dõi theo màn đêm vùn vụt ngoài khung cửa sổ.
…
Mộ Vô Trác muốn g.i.ế.c ta ư?
Hắn thật sự đã tính toán đến mức ấy ư?
Theo ta nghĩ, hắn là đường đường Nhiếp chính vương, muốn tìm cho công chúa một thân phận mới chẳng lẽ lại không có cách?
Cớ gì cứ nhất quyết phải đoạt lấy cái thân phận này của ta?
Một kẻ sinh ra đã mất cha, thuở nhỏ mất mẹ, cả đời chẳng ai thương yêu…
Một thứ vận mệnh xui xẻo bị người chán ghét, có gì đáng để tranh đoạt?
Nghĩ tới đây, ta bất giác ngáp một cái.
Thì ngay lúc ấy, xe ngựa chợt lắc mạnh một cái.
Tiếp theo, chỉ nghe phu xe kêu to:
“Có đạo tặc!”
Rồi sau đó bặt vô âm tín.
Tiêu Bạch Chi nắm tay ta lại, ra hiệu bảo ta ngồi yên, để chàng ra ngoài xem tình hình.
Nhưng ta chẳng nghe theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta đặt A Thác cẩn thận vào góc xe, rồi cũng bước theo sau Tiêu Bạch Chi mà đi ra.
Khoảnh khắc bước ra ngoài, ta thực lòng hy vọng người mình nhìn thấy là Mộ Vô Trác.
Ít nhất thì… hắn sẽ không g.i.ế.c A Thác.
Tiếc thay, đến lại thật sự là sơn tặc.
Ai nấy đều cầm trong tay loan đao, mặt mũi hung tợn, tựa như không nhuốm m.á.u thì thề không tra đao vào vỏ.
Tên đầu lĩnh vừa trông thấy ta, mắt liền sáng rực.
Vốn chỉ định cướp bạc, g.i.ế.c người diệt khẩu, nhưng giờ hiển nhiên đã đổi ý.
Hắn hất cằm về phía Tiêu Bạch Chi, nói:
“Huynh đài, bọn ta cũng không định làm khó ngươi.”
“Thế này đi, ngươi giao nương tử và hành lý lại cho bọn ta, mạng ngươi sẽ giữ được.”
…
Phải nói sao đây.
Tình cảnh ấy, Tiêu Bạch Chi tuy không nói đồng ý, nhưng cũng không nói từ chối.
Hắn chỉ… trầm mặc.
Mà đôi khi, im lặng chính là câu trả lời rõ ràng nhất.
Ta không trách hắn. Ai mà không muốn sống? Hắn… cũng chỉ là phàm nhân như bao người.
Thế nên, trong lúc hắn còn đang im lặng, ta khẽ rút cây trâm cài đầu xuống.
Nghĩ bụng, đời ta sống thật vô tích sự, chẳng làm được chuyện gì ích nước lợi dân.
Nếu có thể mang theo một tên sơn tặc xuống hoàng tuyền, coi như cũng trọn nghĩa trọn tình.
Ta dửng dưng bước về phía bọn sơn tặc, đón nhận ánh mắt đầy áy náy của Tiêu Bạch Chi.
Trong lòng không hề gợn sóng.
Lần này ta có thể đi gặp nương rồi.
Người nhất định sẽ vì ta mà tự hào.
Đúng lúc ấy, tiếng vó ngựa chợt vang lên dồn dập trong khu rừng vắng lặng.
Ta ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy Mộ Vô Trác trong ánh trăng mờ ảo, khoác giáp đen, cưỡi trên lưng U Chu, phi như gió lốc mà tới.
Chiến mã phá tan đội hình sơn tặc, người của Mộ Vô Trác xông vào giao chiến, cảnh tượng hỗn loạn vô cùng.
Hắn kéo ta ôm vào lòng, thân hình chắn lưỡi đao trước ta, ánh mắt đầy hoảng hốt:
“Vân Kiến!”
“Xin lỗi…” – ta nói – “Chuyện ta hứa với ngươi… vẫn chưa làm được, là ta thất hứa rồi.”
Mộ Vô Trác cụp mắt, song vẫn giữ nụ cười dịu dàng:
“Không sao cả… còn kịp.”
Chúng ta vừa rời khỏi trung tâm giao tranh chưa được bao xa, ta còn chưa kịp thở phào, thì bất chợt cảm giác thân thể hắn nặng trĩu như thể chỉ trong một sát na, toàn bộ khí lực đều tan biến.
Cả người hắn ngã vào lòng ta.
Lúc ấy ta mới sực nhận ra, lưng hắn đang tuôn m.á.u ròng ròng.
Đầu óc ta lập tức trống rỗng, tay chân luống cuống ôm lấy thân thể hắn đang dần mất lực.
Phía sau, sơn tặc đã bị tiêu diệt toàn bộ.
Tiêu Bạch Chi đứng xa xa, gào thét điên cuồng, giọng khản đặc như muốn rách cổ họng:
“Mộ Vô Trác! Ngươi lừa ta…”
“Tất cả đều là kế hoạch của ngươi! Ngươi là đồ tiểu nhân bỉ ổi…”
Những lời ấy, ta không nghe rõ gì cả.
Trong đầu ta, chỉ vang vọng mãi vài câu… là lời Mộ Vô Trác thì thầm trước khi hắn hôn mê trong vòng tay ta.
Lời hắn nói, rất khẽ… kề bên vành tai, run rẩy yếu ớt.
“Ta lừa nàng đấy.”
“Ta chưa từng yêu công chúa.”
“Từ đầu đến cuối… ta chỉ muốn cưới nàng.”
“Chỉ muốn cưới mình nàng.”
Mộ Vô Trác do mất m.á.u quá nhiều, đã hôn mê suốt một đêm.