Ngàn Năm Chờ Đợi Tình Sầu Nở Hoa

Chương 4



Một lúc lâu, ta mới nghe hắn khe khẽ thở dài:

“Thôi vậy…”

“Gì cơ?”

Hắn khẽ lắc đầu, rồi nắm lấy đầu ngón tay ta, nhẹ nhàng cọ lên gò má mình:

“Từ nay về sau, ngươi chỉ được vẽ mày cho một mình ta… được không?”

Về sau...

Ta chẳng rõ “về sau” hắn nói, là sau bao lâu.

Một tháng, một năm, hay là cả một đời?

Song khi ấy, bầu không khí đang đượm nồng, ta luôn cảm thấy chữ “về sau” kia là một lời hứa đẹp đẽ đến không ngờ.

Cho nên, đầu óc nóng bừng, ta đã mơ hồ gật đầu đáp:

“Được.”



“Sau đó thì sao, sau đó thì sao nữa?”

Đêm đã khuya, A Thác vẫn quấn lấy ta, giục giã muốn nghe tiếp chuyện sau.

Sau đó ư…

Ta đáp:

“Sau đó, hắn rời đi.”

“Rời đi? Cứ thế mà đi thôi sao?”

“Cũng không hẳn.”

Chỉ là chuyện về sau, cũng chẳng còn gì đáng nói nữa.

Bình bình đạm đạm, như nước chảy thường ngày.

Cái ngày Mộ Vô Trác rời đi, cũng là một ngày mưa hết sức bình thường.

Ta trên đường trở về, vì bán được nhiều ô giấy mà trong lòng vui mừng hớn hở, hoàn toàn không để ý bản thân đã bị nước mưa dội ướt từ đầu đến chân.

Buổi sáng trước khi ra khỏi nhà, Mộ Vô Trác từng nói với ta…

Hắn đã học được khúc dân ca ta dạy gần đây, chờ ta trở về, hắn sẽ hát cho ta nghe.

Suốt cả ngày ấy, lòng ta ngập tràn sự mong chờ về điều đó.

Nhưng khi đẩy cửa bước vào, thứ đón ta chỉ là không khí ẩm ướt giá lạnh trải đầy trong gian nhà.

Mộ Vô Trác… hắn đi rồi.

Hắn chẳng mang theo thứ gì, cũng không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Ta thậm chí chẳng rõ vì cớ gì mà hắn bỏ đi, hắn đi về nơi đâu, là còn sống hay đã chết.

Một con người to lớn bằng ấy, cứ thế mà tan biến khỏi thế gian, như chưa từng tồn tại.

Nghe đến đây, A Thác, đứa nhỏ mới bảy tuổi, cũng trầm xuống, khẽ hỏi:

“A tỷ… tỷ không buồn sao?”

Ta ngẫm nghĩ một chút, nhẹ giọng đáp:

“Kỳ thực, cũng không quá buồn.”

Nương từng dặn ta…

Giữa nhân gian, mọi mối nhân duyên, nếu truy xét đến cùng… bất quá cũng chỉ là một lần tương phùng giữa đầu sóng ngọn nước mà thôi.

Chỉ là, có cuộc tương phùng thì dài lâu, có cuộc lại quá đỗi ngắn ngủi.

Sau cùng, đều phải kết thúc ở sự chia ly.

Từng có một đạo sĩ xem tướng ghé qua nhà ta xin tạm trú.

Hắn từng giúp ta bói cho Mộ Vô Trác một quẻ, nói rằng: người này chẳng phải vật trong ao, mai sau tất có đại nghiệp.

Khi ấy, ta chỉ cười nhạt, coi như lời cát tường để nghe chơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Giờ nghĩ lại, Mộ Vô Trác vốn xuất thân từ phủ công chúa xa hoa, còn tiểu viện nhà ta chẳng khác nào miếu hoang rách nát, nơi ấy làm sao giữ nổi một pho tượng Phật lớn như hắn?

Sớm muộn gì… hắn cũng phải rời đi thôi.



Dạo gần đây, thành Trường An quả thực chẳng yên bình.

Ngay cả học đường của A Thác cũng đã lâu không mở lại.

Ban đêm, còn thường nghe thấy âm vang binh đao vọng đến từ phương xa.

Một ngày nọ, bà lão bán bánh nói với ta:

“Bệ hạ… băng hà rồi.”

Ngài ra đi lặng lẽ giữa một đêm khuya, lúc lâm chung, truyền ngôi cho Tứ hoàng tử người nhỏ tuổi nhất trong số các hoàng tử.

Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử khi nghe tin, không phục, liền khởi binh tạo phản, ép vào hoàng thành đoạt vị.

Nhưng mới ngông cuồng được vài hôm, cả hai đã bị tân nhiệm Nhiếp chính vương bắt sống nơi ngoại thành, không bao lâu nữa sẽ bị xử trảm giữa chốn đông người.

Ta hỏi:

“Nhiếp chính vương là nhân vật thế nào?”

Bà lão lắc đầu, đáp không rõ.

Chỉ biết hắn từng là cố nhân của công chúa, sau đó bị nàng ta ruồng bỏ.

Giờ Nhị hoàng tử thất thế, phủ công chúa cũng chẳng tránh khỏi vạ lây.

“Nghe nói… vị Nhiếp chính kia vẫn còn vương tình cũ với công chúa, nên giờ đã bắt nàng ta về phủ, giam lại, đêm đêm hành hạ.”



Những chuyện phong lưu nơi tầng lớp quyền quý, ta xưa nay chẳng lấy gì làm hứng thú.

Chỉ lặng lẽ siết chặt trong tay một mảnh giấy nhăn nheo.

Là bức thư ngầm do Tiêu Bạch Chi gửi ra từ phủ công chúa.

Trên đó viết:

【Canh ba đêm nay, nếu nàng còn không chê ta, xin gặp nhau tại cổng sau phủ công chúa, cùng rời thành Trường An.】

Nghe nói, phủ công chúa nay đã bị người của Nhiếp chính vương tiếp quản.

Bọn gia nhân, cùng những kẻ làm mặt sủng trong phủ, đều bị giam lỏng kiểm tra.

[Mặt sủng: nam nhân được nữ quyền quý sủng ái (nhưng không cưới hỏi chính thức)]

Nhiếp chính vương tuy thủ đoạn tàn độc, nhưng chuyện này lại tỏ ra có phần khoan dung.

Chỉ cần có người nhà tới đón, những kẻ từng là mặt sủng ấy có thể nhận lại hộ tịch, theo thân nhân hồi hương.

Điều kiện là suốt đời không được quay về thành Trường An.

“Vậy còn những kẻ không ai đến đón thì sao?” – ta hỏi.

Người kia buông tay, hờ hững đáp:

“Đa phần là chờ c.h.ế.t thôi.”

Giờ Sửu đêm ấy, ta đúng hẹn đến sau phủ công chúa.

Lần cuối ta thấy Tiêu Bạch Chi, hắn còn cùng công chúa ngồi kiệu cao sang, dạo chơi khắp Trường An, phong quang vô hạn.

Nay chỉ còn lại một thân áo vải thô sơ, gương mặt tiều tụy không ít.

Vừa thấy ta, hắn như kẻ đắm chìm giữa nước gặp được thuyền cứu mạng, mừng rỡ không thôi.

“Vân Kiến, nàng đến rồi, ta…”

Hắn vừa mở lời, ta đã ngắt lời:

“Đi thôi.” – ta nói – “A Thác còn đang đợi ngoài cổng thành.”

“A Thác?”

“Là đứa nhỏ ta nhặt được.”

Trên đường xuất thành, Tiêu Bạch Chi bỗng hỏi ta một câu không đầu không đuôi:

“Vân Kiến, nàng… có hận ta không?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com