Nhưng những vết thương do năm tháng dài bị hành hạ nơi phủ công chúa, đã sớm ăn sâu vào gốc rễ, khó lòng dứt tuyệt.
Nói trắng ra là: sống thì sống được, nhưng vẫn phải dựa vào thuốc mà kéo dài hơi thở.
Hàng xóm láng giềng đều thấy bất bình thay ta.
Than rằng ta chẳng những mất cả phu quân, còn rước thêm một kẻ bệnh tật, tiêu tiền như nước.
Họ bảo, chi bằng ngày ấy dứt khoát bỏ luôn tên Tiêu Bạch Chi kia, rồi gả cho lão hàng thịt ở Tây Nhai, thì hiện tại còn sống thong dong yên ổn hơn bây giờ.
Ta đưa tay ra hiệu im lặng, ý bảo: Mộ Vô Trác ở trong nhà, hắn có thể nghe thấy.
Nào ngờ đại nương xóm trên chẳng chút kiêng dè, vẫn bô bô tự nói một mình:
“Hắn là cái đồ chơi bị công chúa vứt đi, cũng chỉ có ngươi ngu ngốc còn ôm hắn về nhà nuôi dưỡng. Nếu là ta, sớm đem hắn đi cho chó gặm rồi.”
Ta ngẩng đầu, gương mặt tràn đầy thành khẩn hỏi lại:
“Đại nương nói có lý lắm. Vậy giờ ta tặng hắn cho người, không lấy một xu, người có muốn không?”
Nghe vậy, bà bỗng ngẩn ra, rồi mặt đỏ bừng.
Chỉ tay vào ta, lắp ba lắp bắp “Ngươi ngươi ngươi...” mãi, vẫn chẳng thốt ra được chữ “không” nào.
Ta bật cười:
“Thấy chưa, ai bảo là không ai muốn hắn chứ.”
“Ta thấy đại nương người đây, chẳng phải rất muốn ôm hắn về hay sao?”
Bị ta chẹn lời đến mức nghẹn đỏ cả mặt, thế mà bà vẫn mặt dày hỏi:
“Vậy... vậy ngươi có cho hay không?”
Ta nghiêng đầu, cười nửa miệng đáp:
“Không cho.”
…
Đêm ấy, khi ta cắt tim đèn, chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Mới vén chăn lên, bất ngờ bị một đôi tay siết chặt ôm vào lòng.
Ta giật nảy mình như con gà rừng bị tuốt sạch lông, bật dậy ngồi thẳng.
Nhìn kỹ lại, mới thấy người trốn trong chăn không ai khác chính là Mộ Vô Trác.
Ta nghi hoặc hỏi:
“Sao ngươi lại nằm trên giường ta?”
Rõ ràng ta đã nhường sập mềm trong phòng trong cho hắn rồi mà.
[Sập mềm: dùng để chỉ một loại giường nhỏ, thấp, có thể trải đệm hoặc nệm mềm lên để nằm, nghỉ trưa, ngồi trò chuyện, đọc sách, hoặc làm giường phụ trong phòng.]
Mộ Vô Trác cụp mi dài, vẻ mặt đáng thương khiến người nhìn thấy chẳng nỡ trách cứ:
“Tự nhiên là hầu hạ chủ nhân lên giường.”
“Không cần ngươi hầu hạ, ta cũng tự ngủ được.”
Hắn lại lật cổ tay, ép ta xuống giường, khóe môi vẽ nên một nụ cười giễu cợt.
“Được rồi, đừng giả bộ nữa.”
“Ngươi cứu ta, chăm sóc ta, chẳng phải… chỉ vì chuyện này thôi sao?”
“Loại chuyện này, ta thấy nhiều rồi. Đã thế, cần gì phải tiếp tục uổng phí thời gian?”