Nếu Tình Yêu Quên Lãng

Chương 12



"Trong hai ngày tới, cô sẽ làm việc trong căn phòng này."

Người đồng nghiệp tạm thời dẫn tôi đến một căn phòng mới khoảng hơn 50 mét vuông.

Bốn bức tường kín bưng, không có cửa sổ.

Bên trong trống hoác, chỉ có một góc là chất đống những thùng giấy cao như núi.

Lúc chúng tôi nói chuyện còn vang vọng lại tiếng mình.

"Nhiệm vụ của cô là sắp xếp những viên nang ký ức trong thùng này vào ba bức tường kia."

Nói lịch sự thì là “tủ lưu trữ”, nói thật ra thì chính là ba bức tường được khoét kín các ô kính nhỏ như cửa sổ.

Đây đâu phải tuyển lao động tạm thời để cứu nguy.

Đúng ra là tuyển… lừa kéo hạt nhân thì đúng hơn!

"Thật ra chỉ là xếp viên nang ký ức cùng với nhãn tên vào trong các ngăn thôi, rất đơn giản."

"Tôi ở ngay phòng bên cạnh, có gì thì cứ gọi nhé."

Tôi níu lấy tay cô ấy: "Không phải công việc này là hai người làm chung sao?”

Không hề nói quá, chiếc tủ này phải có đến hàng ngàn ngăn.

Vừa phải phân loại viên nang ký ức và nhãn tên, lại còn phải trèo lên trèo xuống để sắp xếp… một người thì làm sao cho kịp?

Đồng nghiệp tạm thời thở dài não nề, than phiền đầy ấm ức:

“Phòng bên cạnh còn lớn hơn chỗ cô đây nửa lần đấy, tôi còn mong có người làm chung hơn cô nhiều.”

“Nói nhỏ cho cô biết nhé, dạo gần đây công ty vừa đột phá một công nghệ mới nhưng còn chưa hoàn thiện, những người có năng lực nghiên cứu đều bị điều đi làm thử nghiệm rồi.”

Cô ấy đành chấp nhận số phận, đeo găng tay và khẩu trang lên:

“Làm trâu làm ngựa thì biết làm sao, cứ thể cúi đầu làm thôi.”

Tôi không biết mình đã bận rộn bao lâu, động tác dần trở nên như phản xạ cơ bắp.

Cho đến khi một cái tên quen thuộc bất ngờ lọt vào tầm mắt tôi… Lục Viễn Châu!

Nhãn màu hồng, ký hiệu của ký ức tình yêu.

Tại sao tên anh lại xuất hiện ở đây?

Chẳng lẽ anh đã quên tôi rồi, và cả những lời Tống Quan Tinh từng nói về việc "rối loạn ký ức"... Tất cả là vì, anh đã loại bỏ toàn bộ ký ức liên quan đến tôi?

Sao anh có thể làm vậy với tôi được…

Tôi lắc đầu điên cuồng, cố gắng vứt bỏ những suy nghĩ vừa rồi ra khỏi đầu.

“Không thể nào là anh ấy đâu, chắc chắn chỉ là trùng tên thôi.”

Trên đời này người đông như thế, cái tên Lục Viễn Châu đâu phải của riêng anh.

Đúng, chắc là một người xa lạ nào đó trùng tên mà thôi, người đó đã vĩnh viễn chôn vùi ký ức tình yêu ở nơi này.

“Hứa Mộng Giai, mày đang làm việc, phải giữ bình tĩnh, quên chuyện này đi.”

Tôi tự lẩm bẩm với chính mình, hít sâu một hơi rồi cố gắng mỉm cười, giả vờ như chưa từng thấy gì cả.

Tôi đặt viên nang ký ức có cùng tên với anh vào ô kính.

Khoảnh khắc khép lại cánh cửa kính ấy, tay tôi run lẩy bẩy, tim như bị ai móc ra bằng dao, đau đến tận xương tủy.

Chân tôi mềm nhũn, ôm lấy ngực mà quỳ sụp xuống sàn, nước mắt tuôn như chuỗi ngọc đứt dây rơi loảng xoảng xuống nền.

“Lục Viễn Châu…” tôi run rẩy cất tiếng: "Tại sao lại vứt bỏ ký ức của chúng ta…”

Tại sao?

Tại sao anh có thể ném quãng thời gian ấy đi như vứt một túi rác?

Trong khi tôi vẫn bị mắc kẹt ở đó, mãi mãi không thể thoát ra.

Đây là cách anh trả thù tôi vì năm xưa tôi không từ mà biệt, phải vậy không?

Khi đồng nghiệp tạm thời đến rủ tôi đi ăn trưa, tôi đã lâu lau sạch nước mắt và lại cắm đầu vào làm việc.

Tôi là một con lừa hạt nhân vô cảm, chỉ muốn cày xong công việc này để lấy bốn ngàn tệ rời đi.

“Trời ơi, cô làm còn nhiều hơn cả tôi nữa đó!”

“Người ta nói phụ nữ gánh được nửa bầu trời, đến cô thì chắc là gánh luôn cả trời rồi!”

Mắt cô ấy sáng rực lên, vừa đi quanh ngắm kết quả công việc của tôi, vừa không ngừng trầm trồ.

Khi đi đến chiếc tủ đựng ký ức của Lục Viễn Châu thì cô ấy dừng lại, quay sang nhìn tôi với ánh mắt đầy hứng thú.

“Làm cả buổi sáng chắc mệt rồi, để tôi kể cho cô nghe chuyện này hay lắm.”

Chưa kịp gật đầu, tôi đã thấy cô ấy mở máy ngay.

“Lục Viễn Châu cô từng nghe qua chưa? Vị sếp lớn nổi tiếng nhất nhì thành phố J đấy.”

“Nhưng người đó mãi mãi sẽ không biết rằng có một phần ký ức của mình bị bỏ lại ở đây.”

Tôi hỏi lại: “Anh ấy không biết? Chuyện là sao thế?”

“Không phải ở đây muốn xóa ký ức đều phải có chữ ký đồng ý của chính chủ sao?”

Người đang kể chuyện mà gặp đúng chuyện hấp dẫn thì phấn khích lắm.

Cô ấy lập tức tháo khẩu trang, chuẩn bị kể một đoạn dài.

“Hồi đó bọn tôi còn là công ty non trẻ, bà Lục đến tìm, bảo là phải xóa ký ức cho con trai bà ấy.”

“Sau khi xong việc, bà ấy hứa sẽ đầu tư toàn diện cho công ty và công nghệ mới.”

“Cơ hội trời ban thế này, tất nhiên sếp bọn tôi gật đầu đồng ý phẫu thuật rồi.”

“Nhưng mà cpp đoán xem Lục Viễn Châu được đưa vào như thế nào?”

Thề là cô nàng trước mặt tôi đây không nên làm quản lý kho ký ức, mà nên viết truyện ngắn trên app mấy màu xanh lục ấy, quá biết cách tạo kịch tính đi!

Tôi sốt ruột đến mức vỗ vai cô ấy lia lịa: "Cô đừng vòng vo nữa, kể đi mà!”

“Anh ta bị đẩy xe lăn vào luôn đấy, còn mặc nguyên đồ bệnh nhân cơ.”

“Sếp tôi hoảng quá, bảo không có sự đồng ý của người được phẫu thuật thì không làm được.”

“Thế là bà Lục lập tức đặt tờ séc lên bàn, còn lạnh lùng nói ‘Đây là tiền đặt cọc đầu tư. Bây giờ có thể phẫu thuật cho con trai tôi chưa?’.”

Cô ấy vừa nói vừa không ngớt xuýt xoa: “Người phụ nữ này ghê gớm thật, sếp bọn tôi hoàn toàn không phải đối thủ luôn ấy.”

“Bà ấy không chỉ yêu cầu xóa hết ký ức tình yêu của Lục Viễn Châu, mà còn nhét luôn vào đầu anh ta một đoạn ký ức du học nước ngoài cơ.”

“Quả là bàn tay sắt, không trách sao dạy ra được một nhân vật truyền kỳ trong giới kinh doanh như vậy.”

Những gì cô ấy nói sau đó, tôi hoàn toàn không còn nghe lọt tai nữa.

Não tôi như trống rỗng, bị thông tin đột ngột dội đến làm cho choáng váng.

Hóa ra tôi đã trách lầm Lục Viễn Châu, là anh bị xóa ký ức khi đang hôn mê.

Nghĩ đến Lục phu nhân, tôi lại nhớ đến ánh mắt tổn thương của bà hôm đó trước cửa phòng phẫu thuật.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com