Nếu Tình Yêu Quên Lãng

Chương 1:



Bữa tiệc.

Tôi khoác tay Tống Quan Tinh, cố gắng đóng vai một cô bạn gái đúng mực.

Lúc tranh thủ nghỉ một lát, anh ấy ghé tai tôi nói đầy thần bí:

"Anh họ anh hôm nay cũng đến đó."

"Chính là người mà mẹ anh ngày nào cũng nhắc suốt… con nhà người ta đấy."

Tống Quan Tinh nhắc đến chuyện đó bằng một thái độ rất bình thản, không hề ghen tị hay khó chịu gì, ngược lại còn có vẻ phấn khích.

"Một lát nữa anh dẫn em đi gặp anh ấy nhé." Anh ấy nháy mắt với tôi: "Để cho cái người độc thân đáng thương kia cũng phải ghen tị với anh một chút mới được."

Tôi bị anh ấy chọc cười, cảm giác căng thẳng trong lần đầu tham dự tiệc xã giao cũng vì thế mà dịu đi ít nhiều.

Tôi thì thầm: "Miễn là anh đừng thấy em mất mặt là được rồi."

Khi tôi đang chỉnh lại tư thế đứng, cố giảm bớt cảm giác đau nhức do đôi giày cao gót cọ vào chân, thì Tống Quan Tinh đã vẫy tay với ai đó không xa: "Anh họ!"

Người kia quay lại, để lộ gương mặt quen thuộc.

Lục Viễn Châu!

Khoảnh khắc nhìn thấy anh, cảm giác nghẹn đắng như ly champagne bị đánh đổ, trào dâng trong lòng tôi.

Trong đầu tôi chỉ còn một suy nghĩ duy nhất— Chạy!

Nhưng Tống Quan Tinh đang nắm chặt tay tôi, tôi không thể thoát được.

Tôi chẳng thể nào nói với anh ấy rằng, trước đây tôi từng là chị dâu anh, bây giờ lại thành em dâu của anh họ anh… Thật đúng là "không phải người một nhà thì không vào cùng cửa".

Muốn trốn cũng không xong, đành phải chấp nhận số phận.

Ánh mắt Lục Viễn Châu dừng lại trên người tôi.

Là ánh nhìn xa lạ đến tê dại, trước giờ chưa từng xuất hiện trong đôi mắt anh.

Nghĩ kỹ lại thì… cũng phải thôi.

Cậu ấm của một gia đình sở hữu tập đoàn cao cao tại thượng, vậy mà lại bị một đứa con gái nghèo như tôi lặng lẽ đá phắt không một lời.

Bây giờ có thể trở thành người dưng, e là anh đã nhân từ lắm rồi.

Tống Quan Tinh vui vẻ giới thiệu với Lục Viễn Châu: "Anh họ, đây là bạn gái em, Hứa Mộng Giai."

Rồi lại quay sang tôi: "Giai Giai, đây là anh họ anh, tổng giám đốc của tập đoàn Minh Phong – Lục Viễn Châu."

Tôi chưa từng thấy Lục Viễn Châu với vẻ ngoài cao sang đến vậy. Tóc tai chải chuốt, vest đặt may riêng, kính gọng vàng, đồng hồ hàng hiệu… Tôi chỉ từng thấy anh mặc áo phông rẻ tiền, quần đùi, tay cầm cây xúc xích nướng tới đón tôi tan làm thôi.

Chúng tôi bước đi dưới ánh hoàng hôn, men theo con phố nhỏ về lại căn phòng trọ chật hẹp. Dọc đường, tôi líu lo kể chuyện ở công ty, anh thì mỉm cười lắng nghe, còn phụ họa mắng sếp mắng đồng nghiệp cùng tôi.

Lục Viễn Châu từng là chiếc phao cứu sinh duy nhất trong cuộc đời xám xịt của tôi.

Còn bây giờ, anh lại giống như con hạc tung cánh trời cao, chỉ còn nhìn tôi từ một nơi xa thẳm.

Tống Quan Tinh khẽ gọi tên tôi: "Giai Giai, sao vậy? Em thấy không khỏe à?"

Ánh mắt anh nhìn tôi đầy lo lắng, khiến tôi thấy như bị bỏng.

Tất cả chuyện này… thật quá rối loạn. Tôi phải kéo bản thân về đúng quỹ đạo.

Tôi nâng ly rượu, nở một nụ cười chuẩn khuôn dùng để ứng phó các vị khách, máy móc lặp lại lời xã giao: "Chào tổng giám đốc Lục, hân hạnh được gặp mặt."

Không ngờ lần gặp lại sau bao năm giữa tôi và Lục Viễn Châu, lại mở đầu bằng những câu khách sáo đến vậy. Ngay cả một tiếng “lâu rồi không gặp” cũng chẳng thốt nổi thành lời.

Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh, bởi sự áy náy năm xưa bỏ đi không từ biệt suýt chút nữa đã làm sập bức tường phòng bị yếu ớt của tôi.

Lục Viễn Châu lại chủ động đưa tay về phía tôi.

Bàn tay ấy từng bấm máy chụp hình cho tôi, từng vuốt v3 má tôi, từng nửa đêm nấu mì gói cho tôi… Giờ đây lại xa cách chìa ra trước mặt tôi.

Tay tôi như nặng ngàn cân, không sao giơ lên nổi.

Đúng lúc đó, một người đàn ông mặc vest vội vã bước tới, phá tan không khí ngột ngạt.

"Anh Tống, ông Đổng gọi anh."

Anh ta liếc mắt nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau của tôi và Tống Quan Tinh, tỏ ra khó xử: "Chú Đổng dặn anh phải đi một mình."

Ông Đổng là khách quý của buổi tiệc hôm nay, cũng là tiền bối thương trường có tiếng nhất thành phố J.

Tống Quan Tinh ngập ngừng một lát rồi nhẹ nhàng thở dài, như đang giấu hết mọi khó xử mà tôi không biết.

Anh ấy cố nặn ra một nụ cười trấn an, nhẹ nhàng siết tay tôi: "Em ngoan ngoãn đứng đây đợi anh, đừng đi lung tung nhé, anh quay lại liền."

Anh ấy nhìn sang Lục Viễn Châu, còn chưa kịp mở miệng là Lục Viễn Châu đã gật đầu: "Biết rồi, anh sẽ thay cậu chăm sóc em dâu."

Hai người họ nói chuyện nhanh như bắn r ap.

Tôi còn chưa kịp từ chối thì Tống Quan Tinh đã sải bước đi về phía phòng VIP.

Tôi là người lớn rồi, đâu cần ai phải bảo vệ đâu. Huống hồ… người đó còn là bạn trai cũ của tôi.

Thật sự quá mức ngượng ngùng, tôi chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống cho rồi.

Khắp bữa tiệc tràn ngập tiếng cười nói rôm rả, chỉ có khu vực chỗ chúng tôi như bị hút hết không khí… lặng ngắt như tờ.

Lục Viễn Châu lắc lắc ly rượu trên tay, tôi thì cúi đầu chăm chú nhìn mũi giày.

Mới đếm tới viên đá lấp lánh thứ mười hai, thì tôi bỗng cảm nhận được một lực đẩy mạnh từ phía trước.

Chúng tôi đang đứng sát tường, tôi nghĩ chắc sắp đập đầu vào tường đến nơi, vậy mà cảm giác đau đớn không hề xuất hiện.

Tôi mở mắt đầy hoang mang, lập tức chạm phải một đôi mắt âm u tối tăm.

Là Lục Viễn Châu.

Tay phải của anh đỡ sau đầu tôi, chắn giúp tôi khỏi va chạm.

Đầu óc tôi như có ai nện một phát, rồi chỉ trong một giây sau… Điện bị tắt toàn bộ.

Phục vụ ngã đụng trúng tôi có nói gì đó, rồi Lục Viễn Châu làm gì để anh ta rời đi thì tôi cũng chẳng biết nữa.

Tôi chỉ biết…

Chúng tôi đứng quá gần nhau.

Gần đến mức chỉ cần tôi nhúc nhích một chút, chóp mũi hai người đã chạm vào nhau.

Gần đến mức... giống như khi chúng tôi hôn nhau ngày xưa.

Nguy hiểm thật.

Tôi không dám nhìn vào ánh mắt sâu thẳm kia, mũi cay xè, đành rủ mi rồi lí nhí nói:

"Cảm ơn tổng giám đốc Lục."

Lục Viễn Châu rút tay lại, nhưng lại khẽ vòng qua má tôi.

Ngón trỏ anh miết nhẹ lên môi tôi, giọng trầm thấp như thể đến từ tận đáy lòng:

"Chúng ta... hình như từng gặp ở đâu rồi thì phải?"

"Em dâu à."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com