Tôi để mặc anh ta ôm lấy, lễ phép chào tạm biệt gia đình.
Anh ta ga lăng đưa tôi lên xe, rồi cùng tôi đến nhà hàng tây sang trọng vừa đắt đỏ… vừa dở tệ.
Nhưng khi đang dùng bữa một nửa, điện thoại Chu Duật Sâm bỗng rung lên.
Tôi nhìn anh ta cầm máy, sắc mặt hơi thay đổi.
Trong lòng tôi đã rõ như gương, phản chiếu rõ ràng cái nực cười của anh ta cũng như sự đáng thương của chính bản thân tôi.
6.
Tôi đặt d.a.o nĩa xuống, khẽ hỏi:
"Có chuyện gì sao anh?"
"Xin lỗi Hàm Chi, là chuyện bên công ty…"
Chu Duật Sâm ngập ngừng, như đang do dự, ánh mắt mang theo vẻ khó xử nhìn tôi.
Như thể đang chờ tôi nói ra điều anh ta đang mong muốn.
"Vậy anh mau đi đi, chuyện công ty quan trọng hơn."
Chu Duật Sâm nhíu mày, nhìn đồng hồ, rồi nói:
"Không vội, để anh đưa em về trước đã."
"Không sao, anh cứ đi đi. Em tiện thể cùng Khả Khả đi dạo trung tâm thương mại."
Chu Duật Sâm thở phào nhẹ nhõm:
"Vậy được, về đến nhà nhớ nhắn cho anh một tiếng."
Nói rồi anh ta đứng dậy, còn cúi người hôn nhẹ lên trán tôi:
"Cuối tuần này, anh sẽ dành trọn hai ngày cho em."
Tôi không đi mua sắm, chỉ một mình vô định lang thang trên phố.
Hồi nhỏ tôi là đứa trẻ ngoan, lớn lên tôi chính là hình mẫu của tiểu thư khuê các.
Tôi giống như bị cuốn vào lớp kén dày đặc, từng lớp, từng lớp quấn chặt lấy.
Không thể thở nổi, cũng không cách nào vùng vẫy thoát ra được.
Tận sâu trong lòng tôi có một sợi dây đã kéo căng suốt hơn hai mươi năm.
Khi nó siết đến mức tôi ngạt thở, tôi chợt nhớ đến tin nhắn Tống Khả gửi tôi mấy hôm trước.
Cậu ấy cùng bạn trai kém tuổi cưỡi xe phân khối lớn lao vun vút trên đường đua.
Tống Khả nói:
"Hàm Chi, ba năm hôn nhân, đây là lần đầu tiên tớ thấy tự do như vậy."
"Đàn ông được nuôi bé đường, babythree, sao chúng ta lại phải sống như góa phụ vì một quả dưa chuột thối chứ?"
"Hàm Chi, đời ngắn lắm, chúng ta cứ tự do tận hưởng đi."
7.
Tôi cũng đến câu lạc bộ đua xe đó.
Khi chuẩn bị xong, huấn luyện viên dẫn tôi đi, thì đột nhiên có người gọi tên tôi:
“Trương Hàm Chi?”
Tôi ngạc nhiên quay đầu lại, liền thấy Lục Đình Tiêu đang tựa vào chiếc mô tô.
Anh ấy vừa tháo mũ bảo hiểm, đưa tay vuốt tóc mái ra sau.
Lộ ra đôi mắt sắc sảo, mang theo nét ngạo nghễ khó thuần.
Tôi lịch sự gật đầu, định rời đi.
Nhưng Lục Đình Tiêu lại mở miệng: “Em muốn học không?”
Tôi hơi chần chừ, nhưng vẫn gật đầu: “Ừm.”
Anh ấy liếc nhìn huấn luyện viên: “Tôi dạy cô ấy, anh đi làm việc của mình đi.”
Tôi có hơi ngạc nhiên, nhìn về phía Lục Đình Tiêu.
Anh ấy tựa vào mô tô, vai rộng chân dài, vóc dáng cao lớn mạnh mẽ.
Khí chất nam tính mạnh mẽ bức người.
Tôi vô thức quay đi chỗ khác, nhưng lại không kìm được mà khẽ cắn môi, trong lòng bỗng chốc có chút bối rối.
“Đi thôi, anh đưa em chạy hai vòng trước.”
Lục Đình Tiêu cầm lấy mũ bảo hiểm đưa cho tôi.
Tôi vốn định từ chối, nhưng khi bàn tay thon dài hữu lực ấy đưa đến trước mặt, như ma xui quỷ khiến tôi lại vô thức nhận lấy.
Sau khi ngồi lên xe, tôi cố giữ khoảng cách tối đa với Lục Đình Tiêu.
Anh ấy chống chân xuống đất, vừa cài khóa mũ bảo hiểm, vừa nhìn tôi qua gương chiếu hậu: “Một lát nữa em muốn bay khỏi xe có đúng không? Ôm eo anh chặt vào.”
Tôi do dự cắn môi, rồi nhẹ nhàng kéo lấy áo đua của anh ấy.
Lục Đình Tiêu khẽ cười, không nói gì thêm.
Vòng đầu tiên anh ấy chạy khá chậm.
Đến vòng thứ hai, Lục Đình Tiêu bắt đầu tăng tốc.
Tốc độ tăng vọt khiến tôi sợ hãi nhào lên lưng anh, siết chặt lấy eo người ta.
Dưới cánh tay, cơ bắp rắn chắc nóng bỏng bất ngờ căng cứng cả lên.
Gió mạnh gào thét lướt qua hai chúng tôi.
Giọng Lục Đình Tiêu khàn khàn theo gió vang lên:
“Trương Hàm Chi.”
Anh ấy ho khẽ một tiếng: “Em ôm chặt quá rồi đấy.”