Khi xông vào điện, Tạ Như An đang đứng bên cạnh, đợi Giang Vân Tự nếm món dược thiện mới làm.
"Giang cô nương, hợp khẩu vị chứ?"
Giang Vân Tự chép miệng: "Không tệ, có tiến bộ rồi, mấy ngày nữa ngươi cũng dạy cho Tạ Trường Phong một chút."
Tạ Như An thở phào một hơi, cười nói: "Tất nhiên, chỉ là..."
Giang Vân Tự phẩy tay: "Ta biết rồi, ta sẽ thay ngươi nói tốt với Chiêu Thư."
Nhìn Tạ Như An ngày xưa luôn điềm đạm ôn hòa, giờ lại vì một bát dược thiện mà d.a.o động tâm tình, trong lòng ta càng thêm đau xót.
Chẳng trách sau khi thành thân, Giang Vân Tự từng lén nói với ta: "Khi ngươi bắt đầu thấy một nam nhân thật đáng thương, thì ngươi tiêu đời rồi."
14
"Tạ Như An."
Ta đứng nơi cửa, gọi hắn một tiếng, Giang Vân Tự lập tức ra hiệu bằng mắt bảo hắn nhanh qua đó.
Tạ Như An thấy sắc mặt ta nghiêm túc, trong lòng có chút thấp thỏm: "Chiêu... Chiêu Thư, có phải ta chọc nàng không vui rồi không, ta... ta có thể sửa mà."
Ta không nói gì, cho đến khi mắt hắn đỏ lên, ta mới nhịn đau trong lòng, nhào đến ôm chặt lấy hắn: "Ngươi có biết, đã gần ba năm rồi ngươi chưa từng gọi tên ta không?"
Tạ Như An sững người tại chỗ: "Nàng..."
Ta nghẹn ngào lên tiếng: "Vì sao đã thành thân rồi mà ngươi lại không để ý đến ta, còn rời đi không một lời? Chẳng lẽ... chẳng lẽ vẫn còn giận ta chuyện năm đó sao?"
Tạ Như An ôm lấy ta: "Không phải, ta chưa từng trách nàng, khi ấy là ta bị chuyện phụ thân rời đi làm cho mất lý trí, rõ ràng ta biết không thể trách nàng, chuyện đó chẳng liên quan đến nàng, nhưng... nhưng ta vẫn không nhịn được mà nói những lời nặng nề."
Nghĩ đến bao uất ức trong những năm qua, ta đ.ấ.m mạnh vào vai hắn: "Vì sao ngươi không nói cho ta biết, ta cứ nghĩ là ngươi hận ta."
Tạ Như An hít sâu một hơi, che đi tiếng nghẹn ngào: "Ngày hôm sau ta đã muốn đến giải thích với nàng, nhưng hoàng hậu nói nàng bệnh rồi... ta cứ nghĩ nàng không muốn gặp ta nữa, cho đến khi bệ hạ ban hôn cho chúng ta."
Nói đến đây, lòng ta càng thêm tủi thân: "Ngươi còn dám nhắc, đã như thế, vì sao một câu cũng không để lại cho ta!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tạ Như An ngẩn người: "Khi đó bệ hạ triệu gấp, cựu bộ của phụ thân xảy ra chuyện, bảo ta lập tức đến biên ải. Nhưng rõ ràng ta đã nhờ Trường Phong nói với nàng rồi mà."
"Ngươi nói dối!"
"Ta không lừa nàng, ta bảo Trường Phong chuyển lời: nàng là thê tử ta yêu nhất kiếp này, chờ ta trở về, ta sẽ giao tất cả cho nàng."
Nghe đến đây, cả hai chúng ta cùng lúc quay đầu nhìn về phía Giang Vân Tự đang xem náo nhiệt, Giang Vân Tự sợ đến mức đánh rơi cả thìa: "Chuyện này không liên quan gì đến ta... không đúng... ta nhớ ra rồi, hôm đó ngươi rất đau khổ, ta bảo Tạ Trường Phong đi mua rượu cho chúng ta!"
Ta không khỏi hối hận, quả nhiên là rượu gây họa.
Tạ Như An lau nước mắt nơi khóe mắt ta: "Chuyện năm đó chẳng trách được ai, chỉ trách gian nhân xảo trá, hại c.h.ế.t phụ thân, may mà ta đã thanh lý xong cựu bộ, cũng coi như báo được thù."
Ta gật đầu, lại chợt nhớ đến một chuyện: "Thế vì sao, suốt một năm nay ngươi chưa từng viết thư cho ta?"
Tạ Như An ngẩn người: "Tháng nào ta cũng có gửi thư nhà cho nàng mà."
Vân Tự liên tục xua tay: "Chuyện này thật sự không liên quan đến ta, thư từ của hầu phủ thường ngày đều do... Mẫn thị quản lý."
Vừa nói dứt lời, chúng ta lập tức tỉnh ngộ.
Suýt chút nữa thì quên mất thủ phạm chính.
15
Cùng lúc đó, ta còn chưa kịp tìm Mẫn thị tính sổ, thì bà ta lại tự tìm đến cửa.
Nghe bà Tần nói, Mẫn thị đã làm loạn đến tận cung của Hoàng hậu.
Hii cả nhà iu 💖 Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻 Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Khi chúng ta bước vào, Mẫn thị đang quỳ trên đất khóc lóc: "Hoàng hậu nương nương, thiên hạ này nào có cái lý như vậy, người đã gả vào nhà chồng rồi mà ngày nào cũng chạy về nhà mẹ đẻ, chẳng phải là muốn nói thiếp thất như thần thiếp độc ác hay sao?"
Mẫu hậu lạnh lùng cười: "Theo ý ngươi, là bổn cung và bệ hạ dạy con không nghiêm?"
Mẫn thị: "Thần thiếp không có ý đó, điện hạ đương nhiên là không có gì không tốt, chỉ là con dâu thứ bụng dạ hẹp hòi, cay nghiệt với thiếp thất, còn cháu gái của thần thiếp là con nhà lành."
Nghe đến đây, ta nào còn nhẫn nhịn được nữa, lập tức xông lên lý luận với bà ta, nhưng mẫu hậu mở miệng gọi ta lại: "Chiêu Thư, con nghe xem lời của lão phu nhân kia có đúng không?"
Ta quỳ xuống hành lễ đáp: "Từng lời đều là bịa đặt."