Ta không khỏi nghĩ thầm, có phải vì bức thư ta gửi mà hắn quay về hay không, nhưng rồi lại tự giễu cười khẽ một tiếng.
Nếu hắn thật sự vẫn nhớ đến ta, thì sao có thể vào đêm tân hôn liền rời phủ đến biên ải, chắc vẫn còn khúc mắc trong lòng vì chuyện năm xưa.
Năm đó ta mười lăm, hắn mười bảy tuổi.
Lão hầu gia trấn giữ biên ải, vốn đã đẩy lui người Hung Nô từng bước, nhưng ngay ngày sắp khải hoàn hồi triều, trong doanh trại lại xuất hiện gian tế, khiến lão hầu gia bị b.ắ.n lén trọng thương.
Mũi tên ấy quá hiểm, lão hầu gia ngã xuống ngay trước mặt Tạ Như An.
Tin dữ nhanh chóng được truyền về kinh, mà lúc ấy ta lại bị bệnh nặng, viện trưởng Thái y viện là Trương thái y phải túc trực suốt đêm bên ta.
Dù phụ hoàng đã cử hết thái y đến biên cương cũng không thể cứu được lão hầu gia.
Tạ Như An mang theo linh cữu phụ thân khải hoàn trở về, trong nỗi đau thương đã nói những lời nặng nề với ta.
Ta khi đó còn trẻ bồng bột, đã cãi nhau kịch liệt với hắn.
Nghe nói sau đó hắn từng đến Chiêu Phương điện tìm ta, nhưng lúc ấy ta vừa uống rượu cả đêm ở quán rượu, về cung liền ngất xỉu suốt ba ngày, không thể gặp hắn.
Từ đó chúng ta dần có khoảng cách, rất ít liên lạc.
Mãi cho đến khi Tạ Trường Phong xin phụ hoàng ban hôn với Giang Vân Tự, phụ hoàng mới nhớ đến tình nghĩa thuở nhỏ giữa ta và hắn, nên gả ta cho Tạ Như An.
Ta cứ nghĩ thời gian đã qua, chuyện năm xưa có thể ngồi xuống giải thích rõ ràng, không ngờ lại xảy ra chuyện trong đêm tân hôn.
Nhưng nếu thật sự còn khúc mắc trong lòng, vậy thì... sao lại muốn cưới ta?
11
Mẫu hậu rất nhanh đã biết tin tức, liền sai bà Tần đến báo cho ta.
Lúc đó ta đang đút thuốc cho Vân Tự, nàng nhăn mặt lè lưỡi: “Thuốc này đắng quá đi mất.”
Ta không trả lời.
Nàng lại nói một câu: “Sao hôm nay tâm trạng ngươi lơ đãng thế? Là vì chuyện phò mã của ngươi trở về à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta nói: “Ngươi nói linh tinh gì đấy, phò mã gì chứ, chỉ sợ hôm nay hắn đến là để xin ta đồng ý hòa ly thôi.”
Giang Vân Tự cười hí hửng: “Thế thì sao? Ngươi chẳng đã hứa sẽ hòa ly cùng ta rồi sao? Giờ hắn đồng ý thì là chuyện tốt, sao ngươi lại cau mày nhăn mặt thế kia?”
Nhìn dáng vẻ cố tình chọc tức đó, ta không nhịn được đánh nàng một cái, nàng lập tức ngã lăn ra khóc rống lên.
Ta nói: “Còn giả vờ nữa, còn giả vờ là ta sẽ bảo mẫu hậu cho Tạ Trường Phong vào đấy.”
Giang Vân Tự lập tức giơ tay đầu hàng: “Được được được, ta không nói nữa, thế chưa đủ sao?”
Ta nói: “Ta lo lắng là ngươi không hòa ly còn ta thì hòa ly, vậy thì chẳng thể làm chị em dâu nữa rồi.”
Hii cả nhà iu 💖 Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻 Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Đang nói thì Song Yến hấp tấp chạy vào: “Cong chúa, phò mã gia đã đến cung của hoàng hậu nương nương, nương nương mời người qua đó một chuyến.”
Ta thở dài, đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.
Ta sai Song Yến mang theo giấy hòa ly, nếu hôm nay có thể giải quyết xong chuyện này thì cũng tốt, đỡ phải kéo dài thêm rắc rối.
Nào ngờ chưa đi đến cung mẫu hậu thì đã gặp hắn trên đường cung, hóa ra là hắn đã không thể chờ được nữa rồi sao?
Một năm qua, gió cát nơi biên ải đã khiến gương mặt vốn tuấn tú của hắn trở nên cứng cỏi, giữa đôi mày thêm phần sắc bén, dáng người cũng cao lớn hơn hẳn ngày chúng ta thành thân.
Tạ Như An giờ đây đứng trước mặt ta, khiến ta cảm thấy khó thở.
“Hạ thần tham kiến công chúa điện hạ, công chúa vạn an.”
Ta gượng gạo cười: “Lâu rồi không gặp tướng quân, không biết tướng quân mọi sự đều ổn chứ?”
Tạ Như An quỳ nửa gối trên đất, rõ ràng là ngẩng đầu nhìn ta, nhưng lại khiến ta không nhịn được phải lùi lại: “Đa tạ công chúa quan tâm, thần... thần chẳng có gì là ổn cả.”
Ta sững sờ, hóa ra hắn đã chán ghét ta đến mức này, không khỏi tức giận: “Không ổn thì không ổn, biết ngươi nôn nóng muốn cắt đứt quan hệ với ta, ta cũng đã đồng ý hòa ly, vậy ngươi cần gì phải khiến ta mất mặt như thế?”
Tạ Như An nhìn ta chằm chằm, đôi mắt dần dần đỏ lên, như thể là ta có lỗi với hắn vậy. Ta nhìn những cung nhân qua lại trên đường, định bảo hắn đứng dậy trước, nào ngờ hắn lại đột nhiên dùng giọng mà ai ai cũng nghe thấy, uất ức nói:
“Thần không đồng ý hòa ly, nếu công chúa thật sự chán ghét thần, vậy thì hãy hưu thần đi!”