Nam Thần Tôi Yêu Thầm Biến Thành Hamster

Chương 8



16

 

🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟

Cậu ta nằm bò trên bàn:

“Bởi vì tôi muốn bọn họ trở về thăm tôi, cũng muốn bọn họ đừng ly hôn.”

 

Thì ra là vậy, chẳng trách cậu ấy lại không vội vã tìm cách trở lại làm người.

 

Một học thần vốn ngày thường không gì là không thể làm được, giờ lại yếu ớt như thế, tôi cũng không biết phải an ủi cậu thế nào.

 

Tôi còn đang suy nghĩ nên mở lời ra sao thì cậu ta đã lăn lộn trên bàn, gào lên:

“Thật xấu hổ quá đi mất! Sao sau khi biến thành hamster lại lắm lời thế này cơ chứ a a a~”

 

Tôi bị cậu chọc cười:

“Nhưng như vậy lại rất chân thật. Cậu có thấy vui không?”

 

“Đương nhiên rồi.” – Cậu bò dậy – "Và vì gặp được cậu, tôi cảm thấy mình như được tự do.”

 

Cậu ta bò vào trong lòng bàn tay tôi:

“Cảm ơn cậu, Diêm Giai.”

 

“Không cần cảm ơn đâu.” – tôi nói.

 

Cậu ta vặn vẹo thân thể mập mạp:

“Vậy thì cho cậu sờ một chút.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tôi nghẹn cười đến đỏ cả mặt, đặt cậu ấy nằm lên lòng bàn tay. Cậu ta nheo mắt đầy thỏa mãn khi tôi gãi cổ và đầu. Tôi xoa nhẹ bụng cậu, cậu ấy bỗng a lên một tiếng, chân tay chống lại ngón tay tôi:

 

“Chỗ đó không được.”

 

“Xin lỗi.” – tôi đặt cậu trở lại chiếc tổ nhỏ. Cậu lập tức bò thẳng vào ổ, hình như là đang xấu hổ.

 

 

17

Buổi học cuối cùng trước ngày thi đại học.

 

“Các em học sinh, ngày mai có tự tin không?!” – Thầy Chu đứng trên bục giảng hô lớn.

 

“Có ạ!” – Cả lớp vỗ bàn hò reo. Trên tường, tấm bảng đếm ngược ngày thi chỉ còn lại con số “1” nổi bật.

 

Tôi cũng hoảng hốt vỗ tay theo.

 

Bên ngoài hành lang vang lên những tiếng hò reo, la hét phấn khích. Vô số đề thi trắng xóa và sách vở bị ném tung lên không trung, như thể trời đang đổ một trận tuyết lớn.

 

Các bạn học sinh ùa ra khỏi lớp, la hét thật lâu. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, đang kỳ hoa ngọc lan trắng nở rộ.

 

Thu dọn xong sách vở trong lớp, tôi mới nhận ra thanh xuân của mình thật nặng nề — đến mức phải nhét đầy hai chiếc vali mới chứa hết.

 

Nhưng nó lại trôi qua quá nhanh, như một mũi tên lao trong gió. Tôi còn chưa kịp nhìn ngắm cảnh sắc hai bên đường, đã bị vận mệnh đưa đến nơi nó đã chỉ định từ trước.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com