Sau khi nghe xong, Lục Phi thả lỏng người, khóe môi khẽ nhếch lên. Lục Quốc An gật đầu tán thưởng, còn Dư Hoa thì thở phào, nụ cười cũng dần nở rộ.
Sáng hôm sau, mọi người vẫn sinh hoạt như bình thường. Lục Quốc An và Dư Hoa đi làm, Lục Phi cũng đến đơn vị.
Tần Chiêu Chiêu một mình quay về nhà bố mẹ đẻ.
Vừa bước vào khu tập thể công nhân nhà máy dệt, cô không về nhà ngay mà rẽ thẳng đến nhà Trưởng phòng Tôn.
Ông Tôn không có nhà, chỉ có vợ ông đang ở nhà một mình.
Thấy Tần Chiêu Chiêu tới, bà Tôn vội vàng đon đả mời vào. "Chiêu Chiêu, mau vào đi con. Chú Tôn có dặn, nếu con tới thì bảo chú ấy ngay."
Bà ta biết chuyện chồng mình nhờ vả Tần Chiêu Chiêu, nên vừa thấy cô đã niềm nở khác thường.
Tần Chiêu Chiêu bước vào phòng khách, lập tức trông thấy Tôn Đại Quân – con trai duy nhất của nhà họ Tôn – đang ngồi lặng lẽ trong góc.
Người này mắc chứng tâm thần phân liệt, không thể đi làm, suốt ngày chỉ quanh quẩn trong nhà.
Tần Chiêu Chiêu hơi chột dạ. Cô không dám ngồi xuống ngay mà chỉ đứng yên tại chỗ, dè dặt chào:
"Anh Đại Quân."
Tôn Đại Quân chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt dại ra rồi lại cụp xuống. Gã không nói một lời, cũng chẳng tỏ thái độ gì, chỉ đứng dậy lặng lẽ đi vào phòng trong.
Vợ Trưởng phòng Tôn có chút ngượng ngùng, vội lên tiếng giải thích: "Từ sau khi Vinh Xuân Mai hủy hôn, Đại Quân nhà thím cứ buồn bực mãi. Con đừng để ý, nó không có ý gì đâu."
Tần Chiêu Chiêu khẽ gật đầu, thầm thấy may mắn vì gã đã đi vào phòng. Hiện tại cô đang mang thai, nếu Đại Quân bỗng dưng lên cơn thì sẽ rất nguy hiểm.
"Không sao đâu thím, con không để bụng đâu ạ."
Vợ Trưởng phòng Tôn rót một ly trà nóng, đặt trước mặt cô. "Con ngồi đợi chút, để thím gọi chú Tôn về ngay."
Tần Chiêu Chiêu gật đầu, im lặng quan sát căn nhà trong lúc bà Tôn vào phòng gọi điện thoại.
Đây là lần đầu tiên cô đến đây.
Căn hộ này có bố cục y hệt nhà bố mẹ cô, nhưng đồ đạc thì sang trọng hơn hẳn. Trang trí gọn gàng, sạch sẽ, nội thất đầy đủ, tủ lạnh, tivi, quạt máy không thiếu thứ gì. Một gia đình thuộc tầng lớp trung lưu thực thụ.
Nếu không phải vì bệnh tình của Tôn Đại Quân, thì với điều kiện gia đình như thế này, Vinh Xuân Mai cũng chẳng xứng chút nào.
"Người chú nhờ con điều tra chính là anh trai chồng con. Anh ấy và Vinh Xuân Mai vốn không hề có quan hệ tình cảm. Anh ấy cũng chỉ là một nạn nhân trong chuyện này.
Vinh Xuân Mai có lẽ đã mang thai từ trước khi quen anh ấy. Nhưng sau khi biết thân phận của anh, cô ta lập tức lên kế hoạch cùng bố mình, tìm cách đổ vấy để anh ấy chịu trách nhiệm."
Tần Chiêu Chiêu không chần chừ, thuật lại toàn bộ câu chuyện: từ lần gặp gỡ đầu tiên giữa anh chồng cô và Vinh Xuân Mai, cho đến cái bẫy mà cô ả đã giăng ra, rồi việc cô ta giả vờ mang thai con của anh ấy.
Trưởng phòng Tôn nghe xong thì sững sờ, sắc mặt thay đổi liên tục.
"Ý con là… đứa bé trong bụng Vinh Xuân Mai là con của Đại Quân?"
Tần Chiêu Chiêu gật đầu. "Cô ta đã mang thai gần hai tháng. Khả năng rất cao là con của anh Đại Quân."
Vợ chồng Trưởng phòng Tôn nhìn nhau, đôi mắt ánh lên sự kinh ngạc lẫn vui mừng.
Nhà họ chỉ có mình Tôn Đại Quân là con trai. Hai cô con dâu trước của họ đều không sinh được cháu đích tôn, khiến ông bà lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Vì vậy, họ mới sốt sắng tìm người mai mối, muốn cưới vợ cho Đại Quân càng sớm càng tốt.
Bây giờ, Vinh Xuân Mai lại mang thai con của nhà họ, vậy mà cô ta còn định bỏ đi, để người khác nhận làm cha đứa bé?
Chuyện đó, tuyệt đối không thể chấp nhận được!
Trưởng phòng Tôn không cần tiền sính lễ, nhưng đứa bé thì nhất định phải mang họ Tôn.