[Nam chủ] Thợ Săn Huyễn Tượng Tại Dị Giới

Chương 22



“Ớ.”

Ahn Yoon-seung lẩm bẩm một mình, sau đó hít một hơi thật sâu, khuôn mặt rõ ràng là vừa lỡ lời.

“À, không! Không có gì đâu. Chúng ta vào thôi! Em đã đặt hẹn bằng tên của mình rồi!”

“Ồ, được thôi.”

Cậu vừa định hỏi tại sao kết quả kiểm tra của tôi lại thấp thế, nhưng rồi kịp dừng lại sao?

‘Người ta là hạng F thì đã sao chứ…’

Cậu nên xin lỗi Kim Gi-ryeo đi.

Tôi hơi buồn, cúi đầu xuống một chút, rồi bước vào tòa nhà cùng cậu.

‘Rộng thật.’

Sảnh chính thoáng đãng, những viên gạch lát bằng đá cẩm thạch sáng bóng đến lạnh người.

Tòa nhà thật sự đẹp. Chỉ tiếc là người trong đây thì không dễ chịu lắm.

“Ồ! Thợ săn Ahn Yoon-seung!”

Khi chúng tôi vừa nhìn quanh, một nhân viên ở lối vào đã nhận ra Ahn Yoon-seung và lên tiếng chào.

Nhưng tôi cũng nhận ra nhân viên này.

Chính là anh bảo vệ hôm qua đã nhìn tấm thẻ thợ săn hạng F của tôi và làm bộ mặt khinh khỉnh.

“Cái gì? Hạng F? Ha, chắc nhầm với trung tâm lao động ở đằng sau rồi. Đây không phải nơi dành cho những người như này đâu. Đi chỗ khác đi.”

Hôm qua là thái độ đó, vậy mà…

“Thợ săn Ahn Yoon-seung! Tôi luôn theo dõi các hoạt động của anh. Nghe nói gần đây anh luôn là người đầu tiên xuất hiện trong các sự cố Dungeon Break? Tôi là fan của anh đó!”

Nhân viên bảo vệ cười đến mức gương mặt như muốn vỡ ra. Thái độ hoàn toàn khác hẳn so với khi anh ta nói chuyện với tôi.

“Tôi đã lưu lại tất cả các bài báo về anh nữa. À, xin lỗi vì đã giữ anh lâu. Lần này anh đến vì việc gì ạ?”

Tôi đứng yên, im lặng quan sát tình huống, để mặc Ahn Yoon-seung tự nói ra mục đích.

“Tôi đã liên lạc trước qua hội, có việc muốn gặp người đại diện của Tháp Ma Thuật.”

“Hôm nay hội trưởng có ở trụ sở không nhỉ?”

“Trong thư trả lời có nói là có.”

Tháp Ma Thuật Hàn Quốc, một trong những hội lớn nhất nước, nơi tập trung rất nhiều thợ săn.

Tuy nhiên, quyền lực thực sự chỉ tập trung vào một người: người đứng đầu hội.

Hôm nay, mục tiêu của chúng tôi chính là gặp được người này.

“Đúng là thợ săn Ahn Yoon-seung! Có rất nhiều người muốn gặp đại diện của hội, nhưng đâu phải ai cũng hẹn được như anh!”

Nhân viên bảo vệ nói với giọng đầy phấn khích, khiến Ahn Yoon-seung ngượng ngùng mỉm cười.

“Cảm ơn lời khen của anh.”

“Vậy, trước khi vào, anh cần đeo thẻ khách. Đây là thẻ của anh.”

“Không có thêm thẻ nào sao? Chúng tôi đi hai người mà.”

“…Hai người?”

Nhân viên bảo vệ có vẻ ngạc nhiên, nhìn quanh một lượt.

“Ồ, người này… hình như tôi đã gặp ở đâu rồi…”

Khi ánh mắt của anh ta dừng lại ở tôi, khuôn mặt bắt đầu nhăn nhó như đang nhớ ra điều gì.

Hình ảnh ai đó bị đẩy bằng bờ vai rộng của anh ta, hay thái độ khinh khỉnh khi nhìn tấm thẻ thợ săn F – chắc hẳn anh ta đang nhớ lại những ký ức đó.

“Ưc!”

Nhớ ra rồi chứ gì?

Gương mặt của anh ta cứng đờ ngay lập tức.

Nhưng mặc kệ điều đó, tôi mỉm cười và vẫy tay chào.

“Chào anh.”

Ahn Yoon-seung, đứng bên cạnh, giới thiệu tôi là “người quen” của cậu ấy. Câu nói khiến ánh mắt của nhân viên bảo vệ càng thêm lo lắng.

“Người này… là hạng F, đúng không?”

“Đúng thế. Nhưng sao  lại hỏi vậy?”

“À, chuyện là…”

Mới chỉ vài giờ trước, anh ta đã đuổi tôi đi với thái độ cộc cằn, còn bây giờ, tôi quay lại cùng một thợ săn hạng A.

“À… hôm qua thật thất lễ. Quy định của trụ sở là không cho hạng F vào vì lý do an ninh… Tôi… thành thật xin lỗi…”

Mồ hôi lạnh chảy dọc trên gương mặt anh ta khi anh cúi đầu xin lỗi, rồi dẫn chúng tôi đến tận quầy lễ tân với thái độ như đang tiếp đón những vị khách quý.

“Đúng là trước thợ săn hạng A thì ai cũng trở nên tử tế ngay.”

 

 

“Tôi nói đùa nhẹ vậy thôi.”

Nghe thấy vậy, Ahn Yoon-seung bật cười khẩy.

“Đúng vậy, họ đâu biết anh là ai mà.”

Yoon-seung liếc nhìn nhân viên bảo vệ với vẻ mặt khinh thường. Thật lòng mà nói, tôi cũng chẳng hiểu sao cậu ấy lại làm vậy.

Trong lúc Yoon-seung nói chuyện với nhân viên ở quầy lễ tân, tôi đứng yên lặng, giả vờ không để ý gì.

“Tôi là thợ săn Ahn Yoon-seung hạng A của hội Neo Sisters. Hôm qua tôi đã gửi email.”

“Anh đang nói về việc xin phép vào cổng, đúng không?”

“Vâng. Trong thư trả lời, họ nói tôi cần trực tiếp gặp người đại diện.”

Nhưng khoan đã…

“Phòng của đại diện ở tầng cao nhất. Các anh có thể lên bằng thang máy.”

Nếu tôi không nhìn nhầm, thái độ của nhân viên lễ tân có vẻ gì đó kỳ lạ.

Như thể nhân viên lễ tân đang cố gắng che giấu sự bất tiện khi phải đứng ở đây, liên tục tỏ ra lưỡng lự.

Không chỉ vậy, lần này còn không có ai hướng dẫn chúng tôi lên gặp người đại diện.

“Chúng ta phải tự đi sao?”

“Cứ lên thang máy trước đã.”

Ahn Yoon-seung, dường như đã đoán trước điều gì đó, khẽ gật đầu và dẫn tôi đến thang máy.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy thiết bị này.

‘Ồ, hay thật.’

Khi Yoon-seung nhấn nút, cánh cửa hình vuông đóng lại, và tôi cảm nhận được cơ thể mình như đang lơ lửng.

Chắc là do gia tốc khi thang máy đi lên.

Tôi không khỏi thán phục trước công nghệ không tồn tại ở thế giới của mình. Nhưng sự háo hức đó nhanh chóng tan biến.

[Tầng 60. Cửa đang mở.]

Ting.
Một giọng nói dịu dàng vang lên, và cánh cửa mở ra.

“Gì vậy? Rõ ràng đã nhấn nút tầng 60 rồi mà.”

Ngay khi bước ra khỏi thang máy, tôi nhận ra có gì đó sai sai.

‘Chỗ này chỉ cao lắm là tầng 2.’

Qua lớp kính, tôi nhìn thấy đường phố và hàng cây. Ngọn cây còn chưa đến gần đỉnh kính.

Gọi đây là tầng 60 thì thật nực cười.

“Thang máy bị hỏng à?”

Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, bèn nhìn ra ngoài.

Lúc đó, Yoon-seung mới thở dài và nói với tôi bằng giọng khó xử:

“Anh này, xin lỗi vì em chưa giải thích trước. Nhưng có vẻ như chúng ta… đang bị thử thách.”

“Thử thách?”

“Thực ra thì… đại diện của Tháp Ma Thuật – tức hội trưởng – người đó có tiếng là kỳ quặc.”

“Vậy sao?”

“Có lý do mà anh ta là một trong ba thợ săn hạng S duy nhất ở Hàn Quốc. Đặt được hẹn với anh ta vốn không dễ.”

Ahn Yoon-seung vò đầu, trông như đang chịu đựng một cơn đau đầu dữ dội.

“Vấn đề là, anh ta luôn tỏ ra sẽ gặp khách, nhưng khi họ đến thì lại trêu chọc, đẩy họ vào một mê cung do chính anh ta tạo ra!”

“Đây là mê cung đó sao?”

“Vâng. Nghe nói cấu trúc bên trong tòa nhà này là một mớ hỗn độn.”

Một kiểu người thích quan sát những vị khách lạc lối trong mê cung?

“Chắc phải tự mình tìm đến tầng cao nhất. Ý là, chỉ những người vượt qua thử thách mới được gặp mặt.”

Nghe cậu ấy nói, tôi chợt để ý thấy một hộp cứu hỏa bên cạnh lối thoát hiểm.

Trên đó có dòng chữ được sơn bằng màu vàng: “Nhấn trong trường hợp khẩn cấp.”

Nhưng thay vì dùng hệ thống thoát hiểm, tôi quyết định thử một cách khác.

“Nếu thang máy không được, chúng ta thử đi cầu thang bộ xem sao?”

Ahn Yoon-seung gật đầu đồng ý với đề xuất của tôi, nhưng kết quả lại không như mong đợi.

“Ơ?”

Ở tầng 3, sau khi chúng tôi lên bằng cầu thang bộ.

“Cái quái gì đây?”

Thay vì dẫn đến một hành lang văn phòng, cánh cửa mở ra một… bãi đỗ xe ngầm.

“Điên thật.”

 

“Đúng vậy. Cứ mở cửa là không gian nối sang nơi khác, khiến chúng ta đi vòng vòng mãi thôi.”

Thật xứng đáng với cái tên "mê cung."

Chúng tôi quyết định quay lại tầng 2, nơi đã ở lúc trước. Trong lúc di chuyển, hai người trò chuyện.

“Yoon-seung, cậu có biết đã có bao nhiêu người vượt qua thử thách này không? Thường thì mất khoảng bao lâu?”

“Xin lỗi, nhưng em chưa nghe ai nhắc về chuyện đó. Có lẽ… chẳng ai vượt qua được…”

“Sao cơ? Chưa từng có ai vượt qua? Nhân viên thì chắc chắn biết đường, vậy mà thông tin chưa bao giờ bị rò rỉ à?”

“Em đoán chỉ có một vài người trong ban quản lý cấp cao biết thôi.”

Có lẽ họ có quy định bảo mật nghiêm ngặt, nên thậm chí không có cả bài đánh giá nào từ người từng vượt qua.

“Mà làm sao có thể tự mình vượt qua một mê cung phức tạp thế này được chứ! Họ muốn ép người ta phải lãng phí những vật phẩm đắt tiền hay gì?”

Ahn Yoon-seung rõ ràng rất bất mãn với cách hành xử của Tháp Ma Thuật Hàn Quốc.

Đúng là tôi là người vội vàng xin gặp, nhưng họ lại đáp trả bằng trò đùa thiếu lịch sự này, ai mà không tức chứ.

“Cũng khá thú vị đấy chứ.”

Tuy nhiên, tôi lại càng lúc càng thấy tò mò.

Một mê cung được tạo nên từ ma thuật khiến tôi cảm nhận được không khí quen thuộc của quê nhà.

Tôi bắt đầu thích nơi này. Vì vậy, tôi muốn gặp người đã thiết kế mê cung này.

“Anh, giờ làm sao đây? Hay là mỗi người tản ra mở thử các cánh cửa? Nếu cứ thế này thì chỉ phí thời gian thôi.”

Đừng lo, Yoon-seung.

Điều đó sẽ không xảy ra đâu.

‘Cấu trúc đơn giản thế này mà cũng khiến họ bối rối. Có lẽ người Trái Đất không giỏi trong việc định hướng…’

Dù cơ thể tôi có trở nên vô dụng đến mức nào, thì vẫn còn một số việc tôi làm được.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com