Một vị mỹ phụ chậm rãi bước ra khỏi phòng, nhìn ta và trượng phu, nói: “Ta vẫn luôn muốn gặp nhị vị, chỉ là Thiên Hành luôn ngăn cản. Hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội đền đáp ân cứu mạng năm xưa. Tuy là chậm trễ nhiều năm, mong nhị vị chớ trách.”
Chẳng mấy chốc xuất hiện hai hàng thị tòng bưng các khay đầy vàng bạc châu báu đứng hai bên, chờ chúng ta kiểm tra.
Đồ Lão Lục nhìn đến hoa cả mắt: “Cái này cho chúng ta sao?”
Ta đá hắn một cước, lập tức thi lễ: Tham kiến phu nhân tướng quân.”
Nàng ta vừa nở nụ cười, ta liền cười híp mắt nói: “Tuy rằng Thiên Hành mệnh lớn phúc dày, nhưng nếu không nhờ vợ chồng ta bảo vệ thì cũng khó toàn mạng. Những lễ vật này bọn ta xin không khách sáo, làm phiền phu nhân sau này ký giùm bản danh sách, giúp chuyển số châu báu này đến ngân trang gửi giùm nhé.”
Nụ cười của phu nhân tướng quân lập tức đông cứng trên mặt.
Có lẽ nàng ta không ngờ chúng ta lại vô tư đến thế, cái gì cũng nhận hết không chút khách sáo.
Phu nhân tướng quân và ta hàn huyên vài chuyện thường ngày, sau một hồi khách sáo, cuối cùng cũng không nhịn được nói: "Thiên Hành dù sao cũng xuất thân danh môn, hai vị ẩn cư nơi núi rừng, lại làm thổ phỉ, tuy rằng có ân nuôi dưỡng với nó, nhưng nếu truyền ra ngoài cũng không hay cho lắm. Ta hy vọng..."
Ta ngắt lời nàng ta: "Ta hiểu, ta hiểu mà, giả vờ không quen biết chứ gì, tiền đồ của con cái quan trọng hơn hết, chúng ta sẽ ngậm miệng như hến."
Phu nhân tướng quân rốt cuộc lộ vẻ hài lòng.
Ghi sổ xong xuôi trở về phòng, ta và Đồ Lão Lục không nhịn được đập tay cái bốp: "Há há! Chúng ta cũng là người có tiền rồi!"
Còn chuyện đồng ý giả vờ không quen biết kia chỉ là tạm thời.
Chặt đứt quan hệ là không đời nào, dù sao còn phải trông cậy con dưỡng già mà!
Chúng ta chính là kiểu phản diện âm hiểm như vậy đấy, khặc khặc khặc.
Hôm khai mạc đại hội võ lâm, Tàng Nguyệt Cốc người đông như nêm.
Chúng ta bị xếp vào một chỗ mép mé bên ngoài, từ xa xa mới trông thấy được vị minh chủ võ lâm trong truyền thuyết - Thân Nho Thu.
So với tên thô lỗ Đồ Lão Lục nhà ta, vị này đúng là một lão nhân phong độ ngút trời, lời nói cũng nhã nhặn văn chương.
Ông ta hùng hồn kể lại từng tội ác mà ma giáo đã gây ra, khiến toàn thể quần hùng phẫn nộ vang trời.
Mãi đến khi tiếng reo hò nổi lên, chúng ta mới nhận ra Lục Thiên Hành đã bước lên đài.
Thân phận của nó đã sớm vang dội thiên hạ, người chịu cảnh ngộ tương tự cũng không phải ít.
Hôm nay, đại hội võ lâm này chính là để đòi lại công đạo cho các môn phái như Kiếm Môn, những người từng chịu tai họa bởi tay ma giáo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lục Thiên Hành đưa ra một chiếc hộp gỗ tạo hình cổ xưa, nói bên trong chính là bí bảo của Kiếm Môn - Độc Nhất Hữu Nhị.
“Chỉ cần dán Độc Nhất Hữu Nhị lên bất kỳ vật phẩm nào, đợi trong chốc lát liền có thể sao chép ra một vật giống hệt. Dù là kỳ trân dị bảo hay sinh linh nhân gian đều có hiệu quả."
Lời vừa dứt, ánh mắt của tất cả mọi người đều tham lam nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trong tay Lục Thiên Hành.
Chẳng qua… Lục Thiên Hành, ngươi lừa quỷ à!
Cái hộp gỗ rách kia chẳng phải là đồ chơi mà hai đứa con trai ngốc nhà Liễu thẩm làm cho ngươi sao?
Lúc trước ngươi còn chê tay nghề của hai đứa nó vụng về, mang hộp đó đi đựng giẻ lau kiếm cơ mà!
Ha! Ngươi không học cái hay, lại đi học trò xấu, cũng bắt đầu đi lừa người rồi cơ đấy.
Ta đã nói mà, lúc cứu nó ta rõ ràng đã lục soát người rồi, làm gì có bảo vật gì để đem ra khoe với thiên hạ.
Thế mà Lục Thiên Hành mặt không đổi sắc, còn dõng dạc hứa hẹn: "Người nào có thể giúp ta đoạt mạng giáo chủ ma giáo, Lục mỗ sẽ dâng tặng món bí bảo này."
Ta đang định hỏi nó làm sao biết ma giáo là hung thủ thực sự, đã nghe Lục Thiên Hành nói tiếp: "Nửa năm trước ta đơn thân độc mã đến ma giáo, đích thân chất vấn giáo chủ, xem có phải chính tay y đã gây ra những tội ác ấy không."
Gì thế? Hỏi thẳng vậy luôn?
Bên dưới có người cười vang: "Thì còn ai vào đây nữa, tiểu tử ngươi đúng là gan trời mà."
Chúng nhân nhìn lại, chỉ thấy một nam tử cao lớn đeo mặt nạ.
Người đó cất cao giọng đáp: "Đúng như giáo chủ chúng ta nói, bảy vụ thảm án diệt môn kia là do chúng ta làm! Nửa năm trước tha cho ngươi một mạng là vì thấy ngươi có thiên phú, đáng để trở về rèn luyện thêm, ngày sau tái đấu một phen. Muốn báo thù thì dùng bản lĩnh mà nói chuyện! Đừng có lắm lời ở đây!"
Ta lập tức gào to: “Sao hồi đầu các ngươi không nói vậy đó?”
Đời trước nếu ma giáo sớm tuyên cáo thiên hạ, Hắc Sơn Trại không phải đã tránh được một kiếp rồi sao?
Tức c.h.ế.t lão nương mà!
Nam tử đeo mặt nạ điềm nhiên nói: "Lúc đó chúng ta tưởng rằng toàn bộ người Lục gia đều đã c.h.ế.t sạch, nay Lục Thiên Hành mang theo bí bảo tái xuất giang hồ, kế sách tự nhiên phải thay đổi. Giáo chủ chúng ta đã nói, người nhất định phải giành được Độc Nhất Hữu Nhị, ai dám tranh, đừng trách chúng ta không khách khí!"
Lục Thiên Hành siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên từng đường: "Chỉ vì một món bảo vật không rõ có thực sự tồn tại hay không mà các ngươi lại g.i.ế.c sạch cả nhà ta…"
Nam tử đeo mặt nạ cao giọng quát: "Chúng ta đến tìm phụ thân ngươi đòi bảo vật, ông ta không chịu giao ra, vậy thì chỉ có thể cho ông ta một bài học nhớ đời."
Hắn còn chưa dứt lời, Lục Thiên Hành đã rút kiếm vung tay c.h.é.m thẳng. Cách mười mấy trượng, một kiếm đã phong hầu đối phương.