Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Chương 5



Hoàng hậu nén lại vẻ mất kiên nhẫn trong đáy mắt, gật đầu nói: “Đi nhanh về nhanh.”

Vân Quỳ đứng dậy đáp lời, chạy thẳng về thiện phòng. Trước tiên nàng giải quyết nhanh cơn mót vệ sinh, sau đó tìm một thứ nguyên liệu trong phòng bếp, rửa ráy sạch sẽ cẩn thận, mang đến Thừa Quang Điện.

Hoàng hậu nhìn chằm chằm vào đồ vật kỳ lạ trong tay nàng, theo bản năng lấy tay áo che mặt, “Đây là vật gì? Thật sự có thể khiến Thái tử uống thuốc sao?”

「Sao nhìn hơi ghê tởm.」

Thái tử nghe thấy lời này: ……

Vân Quỳ thật thà nói: “Vật này là nguyên liệu thường dùng của thiện phòng, nô tỳ đã rửa sạch khử mùi rồi ạ.”

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của thái y và mọi người trong điện đều đổ dồn về phía nàng.

Cung nhân thiện phòng tất nhiên nhận ra vật này, chỉ là chưa nấu chín đã mang đến cho Thái tử uống thuốc, chẳng phải làm nhục Thái tử quá mức sao.

Đa số thái y cũng nhận ra vật này, chỉ là vẻ mặt mọi người cũng vô cùng đặc sắc.

Hoàng hậu lại hỏi Viện sử của Thái Y Viện: “Có gì không ổn không?”

Trương viện sử râu tóc bạc phơ mặt đỏ bừng, nhưng đoán được ý của Vân Quỳ, giằng co hồi lâu vẫn nói: “Có thể thử ạ.”

Lúc này Vân Quỳ mới yên tâm.

Hoàng hậu gật đầu với nàng, “Nếu đã vậy, ngươi cứ thử xem.”

「Á à…」

「Cung nữ này thật to gan, lại dám đối với Thái tử điện hạ…」

Thái tử đang hôn mê vẫn có thể nghe thấy đủ loại tiếng nghị luận trong điện, thậm chí còn có những giọng nói không nên xuất hiện trên mặt vẫn không ngừng vang lên bên tai.

Nghe như là… tiếng lòng của những người này?

Vân Quỳ cẩn thận đổ thuốc trong bát vào vỏ ruột dê, buộc c.h.ặ.t đ.ầ.u cuối, vỏ ruột dê căng phồng vì thuốc, nháy mắt biến thành một hình dạng khó mà diễn tả. Mấy thái y trong điện sắc mặt mất tự nhiên dời mắt đi.

「Ôi chao, không nên nhìn những thứ trái với đạo lý, không nên nhìn những thứ trái với đạo lý. 」

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

「Ui, giống cái xúc xích lớn.」

「Đêm qua ta còn dùng hai cái…」

Thái tử hơi kinh ngạc, rốt cuộc là vật gì, định cho hắn uống thuốc thế nào?

Thứ nguyên liệu nấu ăn gì mà ghê tởm như vậy, nhưng Thẩm thái y đã dùng hai cái?

“Dùng”?

Vân Quỳ hỏi một vị y sĩ bên cạnh để một cây kim bạc, châm một lỗ nhỏ ở đầu vỏ ruột dê, chậm rãi đi về phía người đàn ông đang nằm yên trên chiếc giường gỗ đàn hương, trong lòng lẩm bẩm.

「Lạy trời lạy phật, nhất định phải uống thuốc vào, ngàn vạn lần đừng tỉnh lại vào lúc này! Trời phù hộ, ta nhất định phải thuận lợi lấy được mười lượng vàng kia!」

Mắt phượng của Thái tử nhắm chặt, hàm răng nghiến chặt, đợi nha đầu kia lẩm bẩm xong, mí mắt khẽ nặng trĩu, ánh sáng nhạt nhòa vốn có thể cảm nhận được qua lớp da mỏng cũng biến mất.

Vân Quỳ cũng sợ hãi trong lòng, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Nàng vén màn lên, lập tức dùng chiếc khăn tay bên cạnh che đi khuôn mặt tôn quý của Thái tử điện hạ, chỉ chừa lại cái miệng có thể uống thuốc.

Như vậy nàng sẽ không phải đối mặt với cái khuôn mặt hung thần ác độc kia. Dù Thái tử điện hạ đột nhiên tỉnh lại, cũng sẽ không nhìn thấy dung mạo của nàng ngay lập tức. Nàng có thể kịp thời cầu cứu Hoàng hậu nương nương, bảo toàn tính mạng nhỏ bé.

「Hoa hướng dương nhỏ, ngươi quả thật quá thông minh!」

Hoa, Hướng Dương, Nhỏ… Cô nhớ kỹ rồi.

Thái tử âm thầm nghiến chặt răng hàm.

Ngươi chờ đó, cô nhất định sẽ băm vằm ngươi thành vạn…

Bất ngờ không kịp phòng bị, cằm truyền đến cảm giác ấm áp mềm mại, có hơi thở dịu dàng, ấm áp thuộc về nữ tử truyền đến chóp mũi.

Đầu Thái tử nháy mắt trống rỗng, cổ họng đang hôn mê gân xanh nổi lên.

Chưa từng có ai dám chạm vào hắn.

Vân Quỳ nắm lấy cằm Thái tử, ánh mắt rơi vào làn da lạnh lẽo như ngọc và đường nét khuôn mặt lạnh lùng sắc bén, nàng hơi ngẩn người.

Chỉ nhìn phần cằm này thôi, lại đẹp đến lạ thường, mỗi tội là đôi môi trắng bệch quá mức, da dẻ gần như không có huyết sắc, chạm vào còn lạnh hơn cả tuyết đêm đông.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com