Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Chương 19



Thái tử lại không vội phát tác, thu hồi ánh mắt, phân phó thị vệ Tần Qua thân cận: “Đi tìm Nguyên Lộc cho cô.”

Tần Qua lập tức lĩnh mệnh rời đi.

Tào Nguyên Lộc vốn là tổng quản điện Thừa Quang, từng hầu hạ Tiên Hoàng hậu, sau lại hầu hạ Thái tử nhiều năm. Vì xảy ra sai sót trong lễ tế ở Càn Nguyên Đài vào tháng hai năm nay nên bị phạt đến Ngự Mã Giám dắt ngựa kéo cương cho người ta.

Thái tử muốn người, Ngự Mã Giám sao dám không thả.

Tào Nguyên Lộc rất nhanh đã được đưa trở lại, mừng đến rơi nước mắt quỳ trước mặt Thái tử: “Lão nô bái kiến điện hạ, cuối cùng điện hạ cũng về rồi!”

Thái tử lạnh lùng liếc nhìn ông ấy: “Những ngày cô không ở đây, ngươi đã làm gì mà đến nỗi phải lưu lạc xuống Ngự Mã Giám làm chân đạp cho người ta?”

Tào Nguyên Lộc lau nước mắt, biết Thái tử không thích dài dòng nên chọn những chuyện quan trọng, nói ngắn gọn: “… Lễ tế năm nay do Thần Vương điện hạ phụ trách. Thần Vương nói nô tài từng cùng ngài chủ trì nhiều lần lễ tế, kinh nghiệm phong phú, mời nô tài qua giúp đỡ. Nô tài cũng không ngờ toàn bộ số trâu dê gà chó đã chuẩn bị xong bỗng nhiên c.h.ế.t hết trong một đêm. Bệ hạ giận dữ, Thần Vương điện hạ mới phạt nô tài đến Ngự Mã Giám…”

Thần Vương là con trai trưởng của Hoàng hậu, đứng thứ hai trong số các hoàng tử. Những lễ tế trước đây đều do Thuần Minh Đế và Thái tử chủ trì. Thái tử không có mặt, tự nhiên là cơ hội để các hoàng tử khác rèn luyện.

Thái tử hỏi: “Đã tra rõ nguyên nhân chưa?”

Tào Nguyên Lộc bất lực nói: “Việc vận chuyển và nuôi dưỡng gia súc trước sau quả thật đều do một tay nô tài lo liệu, nô tài không thể trốn tránh trách nhiệm…”

Tần Qua vội nói: “Nhất định là Thần Vương bày mưu hãm hại ngài!”

Thái tử liếc hắn ta một cái, Tần Qua lập tức chắp tay: “Thuộc hạ sẽ đi điều tra ngay.”

Thái tử lại liếc nhìn Nguyên Lộc: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, thay thuốc cho cô.”

Bên tai lúc này lại vang lên một giọng nói sụt sịt khóc lóc.

「Cứu mạng… ai đến cứu hoa hướng dương nhỏ với…」

Tào Nguyên Lộc nhìn sang theo ánh mắt Thái tử, lúc này mới phát hiện trong điện còn có một nha đầu đang quỳ. Nàng nhẹ nhàng hít mũi, mắt đỏ hoe, dáng vẻ sắp khóc lã chã đến nơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ông ấy đã hầu hạ Thái tử nhiều năm, hiểu rõ vị chủ tử này hơn ai hết, biết Thái tử kiên nhẫn có hạn, nếu không vừa lòng ai sẽ xử lý ngay tại chỗ, hoặc bảo người đó cút khỏi điện Thừa Quang.

Lúc này, vẻ ghét bỏ trong mắt điện hạ rõ ràng không hề che giấu, nhưng lại không nói xử lý thế nào. Nha đầu này vậy mà vẫn bình yên ở trong điện, thật là kỳ lạ.

Tào Nguyên Lộc dò hỏi: “Nha đầu này là ai vậy ạ?”

Cuối cùng cũng nghe thấy có người nhắc đến mình, Vân Quỳ vội vàng ngẩng đầu, đôi mắt hạnh ngấn lệ: “Nô tỳ đến hầu hạ Thái tử điện hạ thay thuốc…”

Tào Nguyên Lộc nhìn Vân Quỳ, lại nhìn Thái tử. Ông ấy vừa trở về, không biết lai lịch của cung nữ này, nhưng cũng biết nếu đây là gian tế phái đến từ bên ngoài, điện hạ hẳn đã vặn gãy cổ nàng rồi mới đúng, sao có thể dung túng nàng cho khóc lóc trong điện.

Chẳng lẽ nhìn trúng nhan sắc của nàng?

Không thể nào, điện hạ không phải là người mê đắm sắc đẹp.

Thái tử lạnh giọng: “Trang điểm lòe loẹt, hôi thối xông lên.”

Vân Quỳ vô thức sờ mặt, lớp trang điểm của nàng cũng chỉ nhiều hơn ngày thường một chút phấn, so với những mỹ nhân ở Lãm Nguyệt Các, nàng như vậy còn lâu mới tính là trang điểm kỹ càng.

Lại ngửi thử mùi trên người, nàng có dùng hương liệu, nhưng Ngụy cô cô đã dặn dò từ trước, Thái tử điện hạ không thích hương nồng, nên chuẩn bị cho bọn họ toàn hương thơm thanh nhã dịu nhẹ, chẳng lẽ như vậy cũng không được?

Tào Nguyên Lộc hiểu rõ ý của Thái tử, dặn dò Vân Quỳ: “Còn không mau quay về tắm rửa thay quần áo, sạch sẽ rồi hãy đến đây hầu hạ.”

Vân Quỳ ngẩn người, nàng… nàng nhặt lại được một mạng rồi sao?

Tào Nguyên Lộc thấy Thái tử không nói gì, bèn tự quyết: “Còn không mau lui xuống!”

Vân Quỳ vội vàng dập đầu, vui vẻ lui xuống.

Tào Nguyên Lộc quay đầu lại, đối diện với đôi mắt phượng âm h của Thái tử, sợ hãi run rẩy cả người: “Điện… điện hạ?”

Thái tử lạnh lùng nhìn ông ấy: “Ai cho phép ngươi tự ý quyết định?”

Thái tử điện hạ quen thuộc đã trở lại, Tào Nguyên Lộc vội cười nói: “Nô tài thấy ngài không có ý xử lý nàng ấy.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com