Đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc quan sát người đàn ông trước mặt.
Lần trước đút thuốc, nàng dùng khăn che mắt hắn, sáng nay bị bóp cổ ép phải nhìn thẳng vào mắt hắn, nhưng lúc đó cả người nàng bị nỗi sợ hãi to lớn lấp đầy. Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt của hắn, vẻ đẹp ấn tượng cực mạnh mang đến sự kinh diễm cũng nhanh chóng bị sự kinh hãi thay thế.
Giờ phút này cũng vậy.
Dù hắn đang nhắm mắt, cái vẻ âm trầm lạnh lẽo thấu xương kia cũng như lưỡi d.a.o sắc bén, tỏa ra sự lạnh lẽo đáng sợ trong đêm tối.
Nhưng không thể phủ nhận, hắn thật sự rất đẹp.
Mày kiếm mắt phượng, mũi cao môi mỏng, đường quai hàm rõ ràng lưu loát, ngũ quan tinh xảo như tạc tượng, ánh nến chiếu vào mi mắt, tôn lên vẻ cao quý thoát tục, tựa như thần linh.
「Đẹp quá, đẹp quá, đẹp quá hu hu hu hu hu!」
Vân Quỳ nhìn đến ngây người, hoàn toàn không chú ý đến ngón tay cái đeo nhẫn ngọc bích của người đàn ông khẽ động đậy.
Vẫn là thái y bên cạnh nhắc nhở nhẹ, nàng mới giật mình hoàn hồn, vội vàng đưa tay nhận lấy bình thuốc.
Nàng đã từng nhìn trộm mộng xuân của người khác, thấy y phục của họ từng cái từng cái bị cởi ra. Lâu dần cũng biết trung y của đàn ông cởi ra như thế nào.
Chưa ăn thịt heo chẳng lẽ chưa thấy heo chạy sao?
Thế là nàng nhẹ nhàng vén chăn gấm, mò đến hông người đàn ông, sờ thấy dây lưng, chậm rãi tháo dây, tiếp đó dùng đầu ngón tay khẽ mở trung y, thân trên trắng như ngọc, cơ bắp rắn chắc của người đàn ông cứ thế đập vào mắt.
Vân Quỳ no mắt, tim cũng vô thức đập nhanh hơn vài phần.
Chỉ là những vết thương lớn nhỏ trên người hắn nhanh chóng kéo suy nghĩ của nàng trở lại.
Vải băng trắng như tuyết bị m.á.u thấm ướt, mùi m.á.u tanh nồng nặc tràn ngập khoang mũi. Vân Quỳ chưa từng thấy ai bị thương nặng như vậy, khó trách ngay cả sức lực b.óp chế.t nàng cũng không có.
Nàng hít sâu một hơi, trước tiên cắt vải băng ở n.g.ự.c hắn ra, lấy khăn tay, thấm nước muối nhạt, những bước này nữ y đều đã dạy, Vân Quỳ không xa lạ gì.
Tuy nhiên khăn tay vừa chạm vào vết thương dữ tợn kia, lông mày của người đàn ông lập tức nhíu chặt.
Vân Quỳ sợ hãi run rẩy cả người, chân mềm nhũn suýt nữa quỳ xuống. Thấy hắn vẫn nhắm mắt nằm đó, nàng mới hơi ổn định lại tinh thần.
Nàng nắm chặt khăn tay trong tay, lau chùi từng chút một dọc theo vết thương. Có điều da thịt chỗ bị thương lột ra, vảy m.á.u dính chặt vào vải băng, có vài chỗ vẫn rỉ m.á.u ra ngoài, thật sự vô cùng ghê người.
Trán nàng lấm tấm mồ hôi, nhưng không có ai giúp đỡ, chỉ có thể cố gắng tiếp tục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
「Tuyệt đối, tuyệt đối! Đừng tỉnh vào lúc này!」
「Ui, nhìn thôi đã thấy đau rồi…」
「Có phải Hoàng hậu lo lắng quá không, thân thể Thái tử thế này còn lăn lộn được sao? Bắt mấy cung nữ thị tẩm này đến làm cảnh, hay là thuần túy đến chịu chết? Quan hệ vợ chồng mệt lắm đó, đàn ông hơi yếu một chút cũng không chịu nổi, huống chi là bị thương nặng như vậy, đừng có c.h.ế.t trên giường…」
「Nhưng nói thật, Thái tử đúng là người đẹp nhất mà ta từng thấy, cái gì mà thị vệ Triệu, thị vệ Tiền, thị vệ Lý, tất cả đều phải đứng sang một bên! Yết hầu gợi cảm, xương quai xanh đẹp, cơ n.g.ự.c rắn chắc, tuy vải băng che mất một ít, nhưng nhìn sơ qua có tám múi bụng… Trời, ta sẽ không chảy m.á.u mũi chứ…」
Vân Quỳ vừa lau rửa bôi thuốc, vừa cố gắng kìm nén trái tim rộn ràng xao động đến mức chảy ba thước nước miếng.
Vì khả năng nhìn trộm giấc mơ kia, nàng cũng may mắn thấy được vài người đàn ông không mặc quần áo, mà quyển sách Ngụy cô cô cho bọn họ, xuân cung đồ vẽ cũng rất rõ ràng, nhưng… Vân Quỳ thật sự chưa từng thấy như vậy.
Đương nhiên có cho nàng trăm lá gan nàng cũng không dám sờ cơ n.g.ự.c Thái tử. Thế nhưng khi băng bó vết thương vô tình hữu ý vẫn sẽ chạm phải, xúc cảm rắn chắc ấm nóng, đường nét lưu loát sâu sắc, khiến lòng bàn tay nàng tê dại. Cảm giác tê dại đó không ngừng va chạm lan tràn trong máu, khơi dậy không ít gợn sóng trong lòng.
Vết thương do mũi tên ở n.g.ự.c rất nghiêm trọng, miệng vết thương rách toạc, trông vô cùng dữ tợn. Vẫn là Trần Nghi ở bên cạnh tỉ mỉ chỉ dẫn, nàng mới dám mạnh dạn lau vết thương, thấm hết m.á.u độc, rồi bôi một lớp thuốc kim sang dày lên trên.
Song nàng không hiểu, Thái tử bị thương đã lâu, không nói đến việc khỏi hẳn, vết thương vậy mà vẫn chưa đóng vảy.
Trước đó nàng nghe loáng thoáng trong điện, nghe nói Thái tử trúng độc, chẳng lẽ độc vẫn chưa giải hết?
Khó trách người này lại nóng nảy như vậy.
Eo cũng có một vết thương do mũi tên, tay Vân Quỳ tiếp tục di chuyển xuống dưới, chỉ là vị trí này hơi thấp, phải kéo quần xuống một chút mới được.
Vừa nãy xử lý vết thương ở thân trên, nàng còn có thể miễn cưỡng giữ vững cảm xúc, không đến nỗi tay chân luống cuống, nhưng cái q.uần lót này…
Có thể tùy tiện c.ởi q.uần lót của Thái tử sao?
Vân Quỳ chớp chớp mắt, ánh mắt như có ý nghĩ riêng, từ từ di chuyển xuống.
Eo và bụng người đàn ông săn chắc, đường nét rõ ràng, không chút mỡ thừa, gân xanh nổi lên như những ngọn núi, kéo dài xuống phía dưới bụng – nơi sâu thẳm khôn lường, một sức mạnh tiềm ẩn kêu gào không phát ra.
Rõ ràng trong điện có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm, nhưng nàng vẫn có một cảm giác vụng trộm khó tả, giống như… nàng đang làm chuyện xằng bậy, đang lén lút sàm sỡ ai đó.
Trời cao chứng giám, nàng thật sự chỉ đang thay thuốc thôi.
Nàng cẩn thận tháo dây lưng ở eo, bàn tay nhỏ bé thò vào góc, vừa định kéo q.uần lót xuống một chút, một bàn tay to lớn trắng bệch đầy sức lực đột nhiên vươn tới, ngăn cản động tác tiếp theo của nàng.
Vân Quỳ bị bóp đau cổ tay, lảo đảo ngã vào mép giường.
Ngơ ngác ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen như mực âm trầm của Thái tử. Thoáng cái, tim nàng như ngừng đập.