Lâm Nhan trợn mắt, nổi giận với anh, “Chuốc rượu anh Giang nhiều như vậy, không phải anh giỏi lắm sao?”
“Em không hiểu, đàn ông tuyệt đối không thể thua trước mặt tình địch. Giang Vân Chu hoàn toàn không xứng đáng giành em với anh.” Bản tính của Tạ cẩu đúng là chó thật, lúc này còn không quên nhập vai tổng tài bá đạo nữa.
Lâm Nhan lười nói nhảm, trực tiếp gọi điện thoại cho quầy tiếp tân, họ lại đem thuốc giải rượu cùng thuốc đau dạ dày lên, sau đó cô rót nước nóng, lấy viên thuốc ra rồi nhìn anh nuốt xuống, cũng không đuổi người đi nữa, tắm rửa xong xuôi bước ra thì anh vẫn còn đang nằm trên sofa nhà cô, cô cũng lười đả động tới mà đi thẳng lên giường ngủ.
Cô biết, người như Tạ Phong Trần đây càng quan tâm đến thì anh lại càng hưng phấn, coi anh như vô hình là tốt nhất.
Chỉ có điều đêm nay cô ngủ không hề yên giấc, trong mơ cô bị một người đàn ông ôm chặt, hôn cô sâu thật sâu, sâu đến mức không thở được, lúc mở mắt ra thì trời đã sáng rồi.
Lâm Nhan tỉnh giấc, nhìn thấy người đàn ông nằm trên sofa thì sắc mặt có chút khác thường, cô thấy mình chắc chắn là điên rồi, người đàn ông trong mơ kia vậy mà lại là Tạ Phong Trần.
Lâm Nhan tức tốc sửa soạn cho xong, nhân lúc anh còn chưa tỉnh thì nhanh chóng rời đi, gần như là chạy đi trong lo sợ.
Vài ngày sau đó, Tạ Phong Trần hoàn toàn không xem Lâm Nhan như người ngoài, vào phòng Lâm Nhan y như vào nhà mình, Lâm Nhan có nói mấy lần nhưng lần nào tên c.h.ế.t tiệt đó cũng lấy mấy thứ như vết thương trên vai ra để lừa cô.
Lâm Nhan không còn cách nào khác, suy nghĩ thấy cũng gần đóng máy rồi nên chỉ xem anh như không khí.
Mấy hôm sau thì các phân đoạn của Lâm Nhan đều đã quay xong, Lâm Nhan tụ họp ăn uống với mọi người trong đoàn rồi dọn dẹp đồ đạc lên máy bay về Hải Thành ngay. Cô cảm thấy chỉ có cách xa mấy nhân vật quan trọng trong tiểu thuyết thì không khí sẽ trong lành hơn nhiều.
Cô động đến không được, chả lẽ tránh cũng không được nốt hay sao.
Đêm đó Tạ Phong Trần biết Lâm Nhan quay xong, anh muốn chúc mừng cho cô nên đặt bữa tối dưới ánh nến tại một nhà hàng cao cấp chuyên món Tây, anh mang tâm trạng xúc động quay về khách sạn để mời Lâm Nhan, vậy mà một lần nữa gặp cảnh vườn không nhà trống, anh gọi thẳng cho Trần Sảng, “Lập tức đặt vé máy bay về Hải Thành cho tôi.”
Chỉ là khi cậu ta đến sân bay đón ông chủ, rồi đưa ông chủ về đến biệt thự Thiên Hải, thì ông chủ lại không tìm thấy ai, ánh mắt kia trầm xuống đến mức như có thể giết người.