Không chỉ có linh đan Thanh Vân tứ văn, Hàn Lê còn chuẩn bị không ít đan dược cao cấp, trong đó còn có một viên đan dược ngũ văn.
Cho dù là tài đại khí thô như Hàn Lê cũng cảm thấy thịt đau một trận.
Nhưng nếu những đan dược này có thể rung động được Cẩu gia, vậy hoàn toàn đáng giá!
Đối với bộ dáng nịnh nọt của Hàn Lê, không ít người đều âm thầm phỉ nhổ, thật là tên không biết xấu hổ… Nhưng ngoài mặt mọi người cũng không có biểu hiện gì.
Bộ Phương không sợ Hàn Lê không có nghĩa là bọn họ không sợ.
Hàn Lê dù sao cũng là thống lĩnh của Đan Phủ… dẫn theo rất nhiều thủ vệ thực lực mạnh mẽ, quyền uy thịnh vượng trong Đan Phủ.
Giống như là bị thanh âm nói thầm của Hàn Lê đánh thức, Cẩu gia mở đôi mắt nhập nhèm một cái.
Làm sao lại là tiểu tử này, mỗi lần đều nói líu ríu cản trở giấc ngủ của Cẩu gia, đây là định đấu một trận với Cẩu gia rồi?
Nhưng nịnh nọt trên mặt Hàn Lê cũng khiến Tiểu Hắc hơi sửng sốt.
- Cẩu gia… đây đều là để hiếu kính người, người xem xem…
Dâng một đống đan dược tràn ngập đan hương đến trước mặt Cẩu gia, Hàn Lê cười nói.
Người này định dùng đan dược thu mua Cẩu gia ngươi sao?
Cẩu gia ngươi sẽ dễ dàng bị đan dược thu mua sao?
Rắc rắc!
Đầu lưỡi cuốn mạnh, Cẩu gia trực tiếp nuốt một viên linh đan thang vân tứ văn vào miệng.
Cọt kẹt cọt kẹt…
Trong miệng nhai nuốt linh đan thanh vân kia, trên mặt Cẩu gia không có chút biểu tình nào.
Đôi mắt Hàn Lê co rụt lại, nhẹ nhàng hít một hơi, chẳng lẽ thành công rồi?
Nhưng ngay sau đó, động tác Cẩu gia vẫn không ngừng, cuốn tất cả đan dược còn lại vào trong miệng, bắt đầu cắn răng rắc.
Ừng ực.
Tất cả thực khách đều dại ra nhìn cảnh tượng này.
Lòng bọn họ đau nhói, nhiều linh đan trân quý như vậy lại một con chó nuốt đi.
Giá trị của những linh đan này cao thế nào a...
Hàn Lê quả nhiên phá của.
Hàn Lê sắp cười nở hoa rồi, thật không ngờ con chó này không có tiết tháo như vậy, dễ dàng bị hắn thu mua như thế.
Hắn còn chuẩn bị nhiều đòn sát thủ, kết quả đều không cần dùng đến.
Quả nhiên con chó lười chỉ biết ăn! Tuy thực lực cường đại nhưng vẫn chỉ là tập tính một con chó!
- Cẩu gia à, người xem thân phận của người, hạ mình ở trong quán ăn nhỏ này chịu ấm ứt, không bằng đến quý phủ của ta đi, mỗi ngày đều cho người ăn đan dược mỹ vị?
Hàn Lê cười như hoa nói.
Cẩu gia nhai nuốt một lát, cuối cùng nuốt xuống hết những đan dược này.
Mũi chó vừa động, há miệng, ngáp mọt cái, lan tỏa đầy linh khí.
Liếc mắt nhìn Hàn Lê, Cẩu gia liếm môi, không để ý Hàn Lê nữa, nằm dài trên mặt đất, nheo mắt lại, thịt béo cả người đều run lên.
Hàn Lê ngẩn ngơ, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ.
Đây là ý gì? Ngươi ăn nhiều đan dược như vậy… ngáp một cái thì xong rồi? Tốt xấu gì cũng phải trả lời chứ.
Nhưng mà chờ nửa ngày, không khí trong quán ăn hơi xấu hổ.
Sợ nhất là không gian chợt an tĩnh…
Quả nhiên… con chó này ăn xong liền không nhận người.
Tất cả mọi người cạn lời.
Đầu Hàn Lê đầy vạch đen, hít sâu một hơi, tròng lòng chợt bừng tỉnh.
Dù sao cũng là con chó Thần Hồn Cảnh làm sao có thể bị bao nhiêu linh đan bình thường như vậy thu mua? Bản thân vẫn quá ngây thơ rồi…Một khi đã như vậy, ra đòn sát thủ!
Chát chát chát!
Hàn Lê vỗ tay, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc.
Phía sau hắn, một thủ vệ nghiêm nghị đi ra.
Vù…
Một trận quang hoa lóe ra, trong tay thủ vệ vậy là thêm một hộp gỗ.
Hộp gỗ kia điêu khắc tinh tế, trên đó có khắc trận pháp huyền bí.
Xốc lên hộp gỗ, bên trong phóng lên dòng khí dày đặc, lại có hư ảnh lẻn vào.