Thẩm Như không thể tin vào mắt mình. Trước đây ở biên cương, Phó Hoài chỉ có một mình nàng ta, khi về đến kinh thành, Phó Hoài cũng không chiều chuộng Linh Lung, nàng ta thật sự nghĩ rằng mình là người duy nhất trong lòng Phó Hoài.
Chắc nàng ta không thể tưởng tượng được, ta vừa bước vào cửa chưa được bao lâu, Phó Hoài đã đặc biệt quan tâm đến ta. Giết người đ.â.m thấu lòng người, không gì bằng thế.
Nhưng…
Giữa ta và Thẩm Như, mối hận này còn phải từ từ tính sổ. Khi Phó Hoài không nhìn thấy, ta nhẹ nhàng mỉm cười với Thẩm Như. Đôi mắt nàng ta mở to, nhìn ra bộ mặt thật của ta, tiếc là nàng ta giận dữ đến mức không kịp nghĩ cách đối phó, trực tiếp bộc phát, chỉ tay vào ta, "Đồ đê tiện! Ta đã biết, ngươi vẫn luôn vờ vịt làm người tốt!"
Ta co người lại, nép vào trong lòng Phó Hoài, "Thẩm di nương, ta vì nghĩ đến xuất thân của muội không tốt, chưa từng đối xử quá khắc nghiệt với muội, sao muội có thể thốt ra những lời ác ý như vậy? Đây là kinh thành, không phải quê hương của muội. Muội là tiểu thiếp của phu quân, cũng phải giữ thể diện cho phu quân."
Phó Hoài là người rất coi trọng thể diện. Dù hắn có thích Thẩm Như đến mấy cũng không thể yêu nổi một người ăn nói thô tục như vậy. Thẩm Như nhận thấy ánh mắt của Phó Hoài, nàng ta không kiềm chế được cảm xúc, nghẹn ngào nói:
"Tướng quân, chẳng lẽ chàng đã quên chúng ta đã trải qua sống c.h.ế.t để có được ngày hôm nay, chàng đã hứa với ta... Cả đời này sẽ không phụ ta!"
Không có nam tử nào muốn gánh "lời hứa" trên vai, huống chi lại còn bị mắng ngay tại chỗ. Dù Phó Hoài có chút cảm giác tội lỗi, song lúc này sắc mặt cũng không khỏi khó coi.
"Đủ rồi! Đừng làm loạn nữa! Phu nhân đã cầu xin thay cho nàng, nàng còn không mau lui xuống!"
Thẩm Như tức giận quay người chạy ra khỏi phòng. Bên này, Linh Lung tiếp tục khóc lóc thảm thiết trước lão phu nhân. Lão phu nhân không còn cách nào đành mắng Phó Hoài:
"Con xem, con chiều hư người ta luôn rồi! Không tôn trọng chủ mẫu, lại còn ghen tuông quá mức!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta nhân cơ hội làm dịu tình hình, "Lão phu nhân đừng giận, làm vậy không có lợi cho sức khỏe đâu. Thẩm di nương xuất thân từ nơi thôn dã, cũng không thể trách nàng ấy thô lỗ. Để phu quân đi khuyên nhủ một chút. Nhà cửa hòa thuận, mọi chuyện mới có thể thuận lợi."
Kiếp trước, lão phu nhân rất không hài lòng với tỷ tỷ nhưng lúc này lại hết sức hòa nhã đối với ta, "Vẫn là tân nương hiểu lý lẽ."
10.
Vì yêu cầu của lão phu nhân, Phó Hoài liên tiếp ba ngày đều ở lại trong phòng Linh Lung. Chỉ khi ấy, phu nhân mới bằng lòng buông tha Thẩm Như.
Dù Linh Lung đã đốt hương thôi tình trong phòng, nhưng chỉ cần lão phu nhân cố ý bao che, Phó Hoài cũng đành bó tay. Tuy vậy, Thẩm Như lại không dễ dàng ngồi yên, nàng tuyệt đối không phải người dễ bị qua mặt. Còn ta, chỉ mong trong hậu trạch này hai chó cắn nhau.
Thậm chí, ta lo ngại năng lực của Thẩm Như có hạn, vì vậy đã lặng lẽ sai người dẫn dắt, đưa ra những chứng cứ rõ ràng để nàng không thể không công khai. Cuối cùng, Thẩm Như không phụ sự mong đợi, nàng nắm được chứng cứ Linh Lung tham ô tài sản trong phủ. Với bản tính của Thẩm Như, nàng nhất định sẽ tự mình ra tay chứ không để việc này đến tay ta.
Ngày hôm ấy, Thẩm Như triệu tập tất cả mọi người trong phủ, đưa ra chứng cứ Linh Lung tham ô bạc của phủ và còn kéo cả tho cả ca ca gác cổng của Linh Lung vào cuộc.
Trước chứng cứ rành rành, Linh Lung không thể không nhận tội, nàng quỳ xuống trước mặt lão phu nhân, khóc lóc thảm thiết: "Mẫu thân, ca ca con mắc nợ cờ bạc, nếu không giúp huynh ấy, huynh ấy sẽ bị người ta c.h.ặ.t t.a.y c.h.ặ.t c.h.â.n mất! Con chỉ có một mình huynh ấy thôi!"
Phu nhân vốn yêu tiền tài nhất, bà luôn tin rằng Linh Lung là người trung thành nhất. Nào ngờ, Linh Lung lại dám tham ô bạc trong phủ, đây chẳng khác nào tự đào mồ chôn mình.
Lão Phu nhân nhắm mắt lại, thở dài, "Linh Lung, ngươi thực sự khiến ta thất vọng, từ hôm nay trở đi, giao lại sổ sách và chìa khóa cho ta. Tân nương đã vào cửa đã mấy ngày, đã đến lúc để nàng tiếp quản công việc trong nhà."
Linh Lung bị lôi đi, tạm thời bị nhốt lại. Thẩm Như không ngờ, nàng vất vả một phen, lại giúp ta may mắn đoạt được quyền quản lý gia đình.
Ta mỉm cười, nhận lấy sổ sách và chìa khóa, nói: "Mẫu thân đã tin tưởng con dâu đến thế, vậy thì con dâu hẳn sẽ lo liệu tất cả công việc trong nhà."
Thẩm Như chỉ có thể cắn răng nuốt hận.
Ta không quên châm chọc nàng ta, cố tình tìm cơ hội tình cờ gặp nàng ở sau hoa viên, bịt miệng cười thầm, "Cảm ơn Thẩm di nương đã giúp ta nắm quyền cai quản gia đình."
Nàng lật đổ Linh Lung chẳng khác nào tát vào mặt lão phu nhân. Lão Phu nhân dù có thế nào cũng sẽ không còn nhìn nàng bằng ánh mắt thiện cảm nữa. Nghe vậy, Thẩm Như đột nhiên tháo dây thắt lưng, nhưng cuối cùng nàng vẫn kiềm chế được.
Ta lập tức ngắt một cành mẫu đơn. Kiếp trước, tỷ tỷ của ta cũng đã từng chịu đòn roi này.
Ta nhướng mày, cười nhạt, "Thẩm di nương, ngươi làm gì vậy? Ngươi chỉ là tiểu thiếp, chẳng lẽ còn muốn dạy bảo chủ mẫu sao?"
Thẩm Như nghiến răng, "Sở Sắt, ngươi đợi đấy! Ta nhất định sẽ khiến Tướng quân biết bộ mặt thật của ngươi!"