Kế tiếp là bái đường, vào động phòng, mọi chuyện đều diễn ra vô cùng thuận lợi. Hiện tại vẫn chưa ai phát hiện ra ta chẳng phải đại tiểu thư của Sở gia.
Khi được đưa vào tân phòng, Phó Hoài tuy có chút động tình nhưng vẫn gắng gượng chiêu đãi khách khứa. Ta giả vờ lơ đãng làm rơi khăn voan che mặt để hắn nhìn rõ diện mạo của ta. Ta biết rõ nhan sắc mình diễm lệ khuynh thành, mà Phó Hoài chẳng phải Liễu Hạ Huệ không nhiễm bụi trần. Gạt bỏ hào quang xung quanh hắn, suy cho cùng cũng chỉ là một nam tử huyết khí phương cương.
Là nam tử, há lại không yêu mỹ nhân?
“Phu quân, chàng cứ yên tâm đi lo việc, không cần để tâm đến ta.”
Ta cười duyên, ánh mắt mềm mại như nước, phúc hậu lại vô hại. Dù Phó Hoài có thành kiến với Sở gia cũng chẳng thể trút giận lên ta.
Dẫu sao, ai lại nỡ giơ tay đánh kẻ đang tươi cười?
Năm xưa, tỷ tỷ quá mức thanh cao, chẳng hiểu thế nào là nhu nhược đúng lúc. Còn ta, ta lại tinh tường đạo lý: “Trước khiến hắn thắng, sau khiến hắn vong.”
Kẻ thật sự hiểm độc sẽ không lộ mặt hung tàn, lại càng không cần dùng vũ lực g.i.ế.c người.
Từ thuở mười lăm, ta đã chuyển từ độc ác thành tâm kế. Ta thật sự yêu thích cảm giác khiến hết thảy bị ta đùa bỡn quay cuồng trong lòng bàn tay mình!
Hắn đã trông thấy dung nhan của ta, cũng đã hít phải hợp hoan tán. Kể từ đây, dù đang giữa tiệc rượu, trong đầu hắn cũng chẳng thoát nổi hình bóng ta.
Ta để đám hạ nhân lui xuống, liếc mắt ra hiệu với Thúy Nương nha hoàn tâm phúc của ta. Nàng do ta một tay dạy dỗ, dĩ nhiên chẳng phải hạng tầm thường.
Chẳng bao lâu, nàng đã động tay vào chén rượu hợp cẩn, nến long phụng, chăn gối trong phòng cũng đều bị động chạm qua.
Sau khi hoàn tất, Thúy Nương nói nhỏ: “Nhị tiểu thư, chỉ cần Quốc Công gia quay lại, đêm nay hắn tất không thể rời khỏi phòng.”
Chủ tớ trao nhau ánh mắt, mang lòng tin tất thắng.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc Phó Hoài sải bước trở lại phòng tân hôn. Hơi thở có phần gấp gáp, song ngoài mặt vẫn giữ vẻ trấn định. Ta kéo tay hắn, mời hắn uống rượu hợp cẩn. Chủ động thân cận, lại ẩn chứa vài phần thẹn thùng của nữ nhi.
Ta không nói nhiều thêm nửa câu, lúc này vẫn chưa phải lúc để bại lộ thân phận. Chỉ dùng ánh mắt hàm chứa tình ý nhìn Phó Hoài, lại cố tình ngợi khen, khẽ nói:
"Phu quân thật tuấn tú, chẳng khác gì trong tưởng tượng của ta."
Phó Hoài như trút bỏ phòng bị trong chớp mắt.
Thấy chưa, bất luận là nam tử thế nào, phần lớn đều giả dối và tự phụ như nhau cả. Chỉ cần được tâng bốc vài câu liền mất hết phương hướng chẳng rõ đông tây nam bắc ở chỗ nào.
Phó Hoài động tình rồi, lại đang độ tuổi huyết khí phương cương, có lý do gì để rời khỏi tân phòng? Y phục, rượu, nến đỏ, hương đốt… tất cả đều có bỏ Hợp hoan tán. Dù Phó Hoài có là thần tiên thì đêm nay cũng khó thoát khỏi lòng bàn tay ta.
Ta không chủ động, là Phó Hoài tự mình bắt đầu cởi y phục. Hắn mang thân thể của một võ tướng chính trực, vai rộng eo thon, chân dài, dung mạo anh tuấn, cương nghị. So với tiểu quan trong thanh lâu, đương nhiên là hơn xa. Nghĩ vậy, ta cũng chẳng thiệt thòi gì.
Màn trướng buông xuống, hơi thở Phó Hoài dồn dập, mặt đỏ bừng, hắn không ngừng gọi:
"Phu nhân, phu nhân…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta mở mắt, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng sáo vang lên. Âm điệu ấy không giống khúc nhạc Trung Nguyên. Là Thẩm Như đứng ngoài cửa thổi sáo gọi Phó Hoài. Ta không kìm được bật cười lạnh.
Kiếp trước, chính Thẩm Như đã gọi Phó Hoài đi như vậy, khiến đêm tân hôn của a tỷ trở thành trò cười. Từ đó, bị cả phủ Quốc công chê cười nhạo báng, mãi mãi không thể ngẩng đầu lên được. Nhưng giờ đây, Phó Hoài hoàn toàn không nghe thấy âm thanh bên ngoài. Ngũ cảm của hắn đều bị dục vọng chế ngự cả rồi.
Dù Thẩm Như có thổi sáo đến khản cổ, cho đến tận lúc mặt trời lên cao ba sào thì người trong lòng nàng cũng không xuất hiện được đâu.
Thẩm Như chắc hẳn sẽ rất đau lòng nhỉ? Nhưng kiếp trước, chính hai người bọn họ đã khiến tỷ tỷ phải rơi lệ trong đêm động phòng, mặt gối thấm đẫm nước mắt cơ mà.
Phó Hoài đã hoàn toàn mất khống chế. Nửa đêm về sau, hắn ghé tai ta, vui vẻ nói:
"Phu nhân thật thơm… Phu nhân quả thật khác hẳn người thường."
Tất nhiên là khác rồi… Hai tiểu thiếp của hắn làm gì dám dùng Hợp hoan tán mạnh đến như vậy. Phó Hoài cả đêm không ngủ, đến khi trời sáng hắn nhìn chằm chằm ta cả hồi lâu rồi mới rời khỏi tân phòng. Hắn đi rồi, ta mới chậm rãi mở mắt.
Nếu Phó Hoài không hề có tình ý gì với ta thì vừa nãy đã chẳng nhìn ta chăm chú đến vậy. Chắc giờ hắn đang đi dỗ dành Thẩm Như rồi. Nam nhân vốn đa tình, trong phòng ngoài phòng, đều là yêu.
Ta lại nằm nghỉ thêm một lát. Mãi đến khi Phó Hoài đích thân đến gặp ta, sắc mặt lúng túng hình như có chút bối rối, thân hình cao lớn che khuất ánh sáng trước mặt ta. Hai tay hắn không biết để đâu, chỉ có thể chắp sau lưng mà lên tiếng:
"Khụ khụ… Vậy… Phu nhân, hôm qua nàng và đại tiểu thư nhà họ Sở lên nhầm kiệu hoa rồi… Nhưng chuyện đã rồi, chỉ có thể đ.â.m lao phải theo lao."
Ta kinh ngạc ngồi bật dậy, hai tay kéo chăn che trước ngực, vừa khéo để lộ bờ vai chằng chịt vết đỏ, nước mắt lập tức rơi lã chã.
“Cái… cái gì? Lại có chuyện hoang đường như vậy sao? Nhưng… nhưng Hoàng thượng đã ban hôn, sao có thể nhầm kiệu hoa được?"
"Ta… ta vẫn nên đi thôi…"
Nghe vậy, sắc mặt Phó Hoài thoáng cứng đờ. Hắn hẳn là nhớ đến chuyện đêm qua, rõ ràng mọi việc đều do hắn chủ động, do hắn dẫn dắt, do hắn không tự kiềm chế nổi. Hết thảy chứng cứ trong phòng đã bị Thuý nương dọn dẹp sạch sẽ. Phó Hoài sẽ chỉ cho rằng là do hắn thấy sắc mà nổi lòng tham.
Hắn đứng thẳng người, với bản tính giả dối, đương nhiên sẽ ra vẻ chính trực mà nói:
"Phu nhân yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm. Việc đã đến nước này, đành thuận theo sai lầm. Ta sẽ vào cung tấu rõ mọi chuyện."
Ta vùi mặt vào chăn cười thầm. Nếu không phải là nữ nhân mà Phó Hoài có tình cảm, hẳn là hắn đã sớm ném đi như cỏ rác rồi. Cũng giống như cách hắn đối xử với a tỷ ở kiếp trước. A tỷ da mặt mỏng, chẳng nói nổi một câu tình tứ, càng không biết nịnh nọt lấy lòng thì sao giữ được trái tim nam nhân?
Phó Hoài tưởng ta đang khóc, thậm chí còn kiên nhẫn dỗ dành vài câu rồi mới vào cung diện thánh. Còn ta thì chậm rãi bước xuống giường, đến trước gương đồng nhìn bóng mình trong gương.
Phó Hoài không yêu ta là thật. Đêm qua hắn mất kiểm soát cũng là thật.
Nhưng "tình yêu" rốt cuộc là thứ gì đây? Không thể sờ, cũng chẳng thể thấy. Chỉ có cảm giác tội lỗi là vũ khí rất lợi hại mà thôi.
Đêm qua Phó Hoài đã cùng ta viên phòng, khiến hai cuộc hôn sự chỉ còn cách nhắm mắt làm bừa. Mọi thứ đều do hắn mà ra. Chỉ cần sau này ta hối hận, hắn nhất định sẽ day dứt không thôi.