Mỹ Nhân Tâm Cơ: Mầm Mống Tà Ác

Chương 16



Con d.a.o găm này làm sao có thể tự bảo vệ bản thân? Chẳng phải là chỉ có thể tự kết liễu hay sao?

Ta làm bộ cảm động, "Phu quân, ta đã hiểu rồi, chàng đi lo việc của mình đi."

Phó Hoài thật sự dẫn người rời khỏi phủ Quốc Công. Bên ngoài phủ cũng thật sự có hơn trăm gã thị vệ. Cả phủ Quốc Công bị bao vây chặt chẽ.

Bên ngoài thành đã thực sự thay đổi. Thi thoảng có tiếng c.h.é.m g.i.ế.c cùng kêu gào vọng lại từ xa. Ban đêm, trên không trung thỉnh thoảng có ánh lửa bùng lên không rõ là nơi nào đang cháy.

Lão phu nhân hoảng sợ đến mức không biết làm sao, nhưng lại đưa ra một ý kiến ngớ ngẩn, "Con dâu à, con có thể đi một chuyến đến nhà họ Chu không? Em chồng con đã lâu không có tin tức gì."

Ta không thể nhịn cười, bỏ xuống hết lớp mặt nạ, "Lão phu nhân, ngoài kia hỗn loạn chiến tranh, ta là một mỹ nhân như vậy, e rằng không tiện ra ngoài. Nếu người thật sự lo lắng cho em chồng thì có thể tự mình ngồi xe ngựa đi đến nhà họ Chu một chuyến."

Lão phu nhân bị nghẹn lời, sắc mặt bà ta lúc xanh lúc trắng, nhưng chẳng thể làm gì ta, "Ngươi...!"

Mấy ngày sau, Kinh thành rốt cuộc bị phá. Thuý Nương nhận được bồ câu đưa thư từ mật thám.

"Phu nhân, sau khi cung đình xảy ra biến cố, các tướng sĩ canh thành đều được điều động về cung, lúc này cổng thành đã mở toang, rất nhiều giặc cỏ ùn ùn kéo vào thành, đốt phá cướp bóc."

"Nhưng kỳ thực những tên giặc cỏ này là người Man Di giả trang, chúng cố tình lợi dụng cơ hội này để lẻn vào cung đục nước béo cò."

"Thêm nữa... Thẩm di nương lại chính là công chúa Man Di."

Hoá ra là vậy!

Vậy thì mọi chuyện đã được sáng tỏ.

26.

Khi Thẩm Như dẫn theo người quay về phủ Quốc Công, ta cũng đã thay xong y phục chiến đấu. Lần này đối mặt trực diện, Thẩm Như chẳng hề che giấu sự kiêu ngạo của mình. Nàng ta lại một lần nữa cho rằng thắng lợi đã nằm trong tay.

Những kẻ đi cùng nàng ta đều gọi nàng ta là "Công Chúa Điện Hạ", khiến lão phu nhân không khỏi run rẩy. Ngay cả lão phu nhân cũng hiểu rằng, việc giấu giếm một công chúa Man Di chính là tội diệt môn.

"Chắc chắn là ngươi đã mê hoặc con ta trước! Con ta tuyệt đối không thể nào biết được thân phận của ngươi! Ngươi đừng có làm nhơ nhuốc phủ Quốc Công!"

Thẩm Như nhướng mày, "Lão phu nhân, lời ngài nói sai rồi, ta chính là ân nhân cứu mạng của Phó Hoài. Nếu không có ta, Phó Hoài không chỉ không có cơ hội lập công mà ngay cả sống sót trở về cũng không thể!"

Nghe xong, ta nhắm mắt lại, dùng lời lẽ khéo léo dẫn dắt Thẩm Như, "Vậy năm năm trước khi Phó Hoài bị bắt, chẳng phải là hắn đã không tự mình thoát ra khỏi doanh trại địch mà là đã thương thảo điều kiện với Man Di? Chính Phó Hoài đã hại mười vạn binh lính bị phục kích, chịu c.h.ế.t chôn vùi. Phó Hoài đã sớm thông đồng với địch phản quốc. Những công lao quân sự của hắn chỉ là một màn kịch hợp tác giữa hắn và Man Di, chỉ để hắn trở lại Kinh Thành, tiếp tục bán mạng cho Man Di."

Ta nhìn chằm chằm vào sắc mặt Thẩm Như. Trên mặt nàng ta không hề có biểu lộ gì. Có nghĩa là ta đã đoán đúng rồi. Mối quan hệ giữa Phó Hoài và Thẩm Như, tuyệt không đơn thuần chỉ là tình yêu nam nữ.

Lão phu nhân đã hoàn toàn biến sắc.

Thẩm Như cười lớn một cách kiêu ngạo, "Sở Sắt, ngươi ngoài cái mặt này ra, còn có gì so được với ta? Ta mới chính là đại nữ tử thực sự."

Nghe vậy, ta khó mà nhịn được bật cười, "Ồ? Thật vậy sao? Ta chẳng hay biết đại nữ tử lại vì một nam nhân mà sống c.h.ế.t như thế."

Thẩm Như, "Ngươi... c.h.ế.t đến nơi rồi mà còn mạnh miệng."

Ngay lập tức, bên cạnh ta xuất hiện hàng chục cao thủ. Thẩm Như ngẩn người một lát rồi nhanh chóng hiểu ra, tức giận quát, "Thì ra ngươi đã có sự chuẩn bị từ lâu! Ta biết ngay, ngươi chẳng đơn giản như bề ngoài! Nhưng hôm nay ta nhất định sẽ tự tay bắt ngươi, huỷ hoại tứ chi của ngươi rồi vứt ngươi vào ổ ăn mày, để ngươi chịu hết mọi lăng nhục!"

Có thể thấy, nàng ta căm ghét ta đến tận xương tủy. Hai phe bắt đầu đối đầu, ban đầu còn chưa phân thắng bại. Ta lùi lại mấy bước, liên tiếp b.ắ.n ra mũi tên. Với sức lực của ta, tự nhiên không thể đối đầu gần gũi với người, vì vậy ta chỉ biết tận dụng lợi thế xa dùng cung nỏ.

Không lâu sau, số lượng người của Thẩm Như chiếm ưu thế, ta đành dẫn theo thuộc hạ rút lui khỏi phủ. Lão phu nhân đã co rúm ở một góc, sợ hãi đến mức chẳng còn biết làm gì.

Thẩm Như không buông tha, nàng ta nghiến răng ra lệnh, "Bắt sống tiện tỳ kia cho ta! Ai bắt được nàng ta, thưởng một trăm lượng vàng!"

Khi ta sắp bị bao vây, Phó Hoài trở về. Trên người hắn vương máu, tựa như đã bị thương trong cung. Hắn cưỡi ngựa phi nhanh về phía ta, hét lớn: "Dừng tay, đừng làm tổn thương phu nhân của ta!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thẩm Như tức giận, không ngừng b.ắ.n mũi tên về phía ta. Ta đứng yên tại chỗ, cố tình làm mồi câu. Khi một mũi tên bay thẳng đến ta, Phó Hoài nhảy khỏi lưng ngựa, lao đến bên ta. Hắn ôm ta vào lòng, sau lưng trúng tên.

Ngay sau đó, lại một mũi tên nữa phi đến.

Phó Hoài rên lên một tiếng, nhưng ngay lập tức quan tâm hỏi: "Phu nhân, nàng không sao ?"

27.

Ta chớp mắt, khẽ nởnụ cười.

Phó Hoài chăm chú quan sát ta vài lần, thấy ta mặc y phục chiến đấu, tay cầm cung nỏ, hắn dường như muốn hỏi thêm điều gì nhưng khi chưa kịp mở miệng thi một thanh kiếm đã nâng lên, chĩa vào cổ hắn.

Thẩm Như gần như gào lên: "Phó Hoài! Ngươi phụ ta! Đến giờ này rồi mà ngươi vẫn chỉ nghĩ đến ả tiện nhân này?! Ngươi cả đời sáng suốt, sao lại mê muội đến vậy! Ả ta chẳng hề yêu ngươi! Ngươi cũng chẳng hiểu ả bao giờ!"

Ta biết cưỡi ngựa b.ắ.n cung, cũng biết g.i.ế.c người. Một kẻ ác thật sự, sao có thể dễ dàng trở thành người yếu đuối vô dụng? Cái gọi là yếu đuối chỉ là lớp vỏ bọc bảo vệ mà thôi.

Phó Hoài ngẩn ngơ nhìn ta, hắn há miệng như muốn hỏi gì đó nhưng cuối cùng không thốt ra lời, chỉ trong một thoáng, phản ứng nhanh như chớp, hắn xoay người dùng kiếm đ.â.m về phía Thẩm Như đang đứng sau lưng.

Thân thể Thẩm Như khẽ run, bắt đầu trào từng đợt máu. Nàng ta từ từ quỳ xuống, cũng đ.â.m một kiếm vào lưng Phó Hoài. Khi người ta sắp lìa đời, lời nói cũng trở nên dịu dàng hơn cả.

Thẩm Như lập tức rơi lệ, không cam lòng mà nói: 

"Phó Hoài, ngươi thực sự không nên phụ ta! Từ nhỏ đến lớn, bất kể ta muốn thứ gì, chưa bao giờ thất vọng! Chính ta đã để phụ vương bắt ngươi, ép buộc ngươi nhượng bộ, từng bước đẩy ngươi vào con đường phản bội. Những thứ ta không thể có, ta nhất định sẽ hủy hoại! Vậy nên... Phó Hoài, ngươi chỉ có thể cùng ta xuống địa ngục!"

Phó Hoài mở to đôi mắt, hắn rút kiếm ra, Thẩm Như lập tức gục ngã. Phó Hoài cũng không khá hơn bao nhiêu, vết thương của Thẩm Như đã đ.â.m sâu, lại thêm vết thương cũ khiến hắn thêm kiệt sức. Dù vậy, hắn dường như vẫn còn một điều chưa thể buông bỏ, kiên định chằm chằm vào ta.

Đôi môi Phó Hoài nứt nẻ, không ngừng rỉ máu, hắn không thể nói thêm gì nữa nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào ta, đôi mắt hắn đỏ tươi như máu, trán nổi đầy gân xanh.

Ta dường như đã hiểu hắn muốn hỏi gì.

Phó Hoài thều thào, không rõ lời: "Phu nhân, nàng có từng..."

Ta vốn không có lòng từ bi, sẽ không vì Phó Hoài sắp c.h.ế.t mà lừa dối, nói ra lời giả dối để che đậy lương tâm.

Ta lắc đầu, không thể cho hắn một nụ cười, chỉ lạnh lùng đáp: "Chưa từng yêu."

Ánh sáng trong mắt Phó Hoài trong khoảnh khắc vụt tắt. Hắn vẫn mở mắt trừng trừng nhưng hoàn toàn không còn sự sống, giữ nguyên tư thế quỳ, mắt không rời khỏi người phía trước.

Hắn c.h.ế.t rồi.

Biểu ca Thẩm gia dẫn theo người đến, khi thấy biểu ca, ta đã biết tình hình, liền hỏi: "Thái tử điện hạ thắng rồi phải không?"

Biểu ca gật đầu, lập tức xuống ngựa kiểm tra tình hình của ta, "Biểu muội, Thái tử đã lệnh cho ta mau chóng đến trợ giúp. Nhờ vào thông tin muội cung cấp, Thái tử đã ra lệnh đóng chặt cổng thành, không để một tên Man Di nào thoát được."

Tốt lắm!

Nhị hoàng tử lại thất bại giống như kiếp trước vậy. Chỉ có điều lần này thuận lợi hơn rất nhiều, sớm hơn hai năm so với kiếp trước. Phó Hoài và Thẩm Như cũng đã mất mấy năm tuổi thọ.

Biểu ca Thẩm gia im lặng một lúc, nhìn t.h.i t.h.ể Phó Hoài rồi nói: "Sau khi Nhị hoàng tử thất bại trong cuộc chính biến, Phó Hoài đáng lẽ có thể mang theo hắn trốn chạy. Nhưng khi nghe tin có người tấn công phủ Quốc Công, hắn đã bỏ lại Nhị hoàng tử, vội vã quay về."

Vậy thì sao?

Ta phải cảm tạ hắn sao?

Tai họa này chính là do Phó Hoài mang đến.

Đương nhiên, ta không tranh luận với biểu ca. Hắn là nam nhân, chỉ có thể đứng từ góc độ nam nhân mà suy nghĩ. Tranh luận là điều vô nghĩa, ta chỉ khẽ cười, "Biểu ca, nếu không có gì ngoài ý muốn, Thái tử sẽ nhanh chóng đăng cơ, huynh nên giúp Thẩm gia mở mặt mở mày ."

Biểu ca gật đầu.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com