Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi

Chương 59: Mỹ nhân và dã thú (5)



Hơn nữa…Tống Ngôn Trần mím môi.

Theo lý mà nói bộ dạng đặc biệt như vậy, không nên để cho người ta ấn tượng rất sâu sắc sao?

Vì sao cậu một chút ấn tượng cũng không nghe người ta nói qua

Tống Ngôn Trần suy nghĩ hỗn loạn, lông mày cũng không khống chế được nhíu chặt, tựa như chìm sâu trong cảm xúc nào đó không cách nào tự kiềm chế.

Nữ sinh bên cạnh giống như nhìn thấu tâm sự của Tống Ngôn Trần nặng nề, buông bài thi xuống, săn sóc nói, "Bạn học Tống, cậu làm sao có tâm sự gì sao?"

Tống Ngôn Trần xua tay vừa muốn lắc đầu, nói đến bên miệng, lại đột nhiên chuyển đề tài, hỏi ngược lại đối phương, "Cậu có biết Phó Lục Viễn học khối  12 lớp 4 không? Có một vết bỏng trên khuôn mặt của mình"

Nữ sinh hiển nhiên không biết, Tống Ngôn Trần vừa dứt lời, biểu tình của cô liền ngẩn người theo, hiện ra một loại trạng thái trống rỗng.

Tống Ngôn Trần thấy thế, mất mát cúi đầu, nhịn không được thở dài một hơi.

Nữ sinh giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vội vàng nói, "Tôi ở lớp 4 có bạn bè quen biết, tôi có thể giúp cậu hỏi một chút. Tống

Ngôn Trần cả kinh, nhíu mày, mặt lộ vẻ vui mừng, "Thật sao? Cảm ơn vì điều đó."

Nữ sinh đỏ mặt, khẳng định gật đầu.

Thật ra bản thân Tống Ngôn Trần cũng không biết vì sao lại có một người kỳ quái như vậy mà cảm thấy hứng thú, rõ ràng bình thường cậu cũng không có kì quái như vậy.

Đang lúc Tống Ngôn Trần đang suy nghĩ thị phi, cửa phòng học đột nhiên bị mở ra, một nam sinh đột nhiên đi vào, giống như ăn được cái gì đó kinh thiên đại qua, làm ra một bộ thần thần bí bí, nhưng ánh mắt đắc ý rõ ràng chính là hận không thể vội vàng chia sẻ với mọi người.

"Tôi nói với mọi người, sáng nay trường đại học bên cạnh cũng phát hiện người chết, dưa này bảo đảm thành thật."

Nam sinh vừa nói ra lời này, cả lớp oanh động, tiếng thổn thức hoảng sợ nhất thời leo lên đỉn.h cao.

Lại chết người, vẫn là trường học bên cạnh, tất cả học sinh trong lớp đều lộ vẻ khủng hoảng, một nỗi sợ hãi sởn tóc gáy nhất thời leo lên đ.ỉnh cao.

Thậm chí còn có vài nữ sinh bị dọa khóc ngay tại chỗ.

Đây căn bản cũng không phải là vấn đề chết không chết người, mà là vấn đề an ninh.

Người chết vẫn là học sinh, ai cũng sợ tai họa bay tới đột nhiên giáng xuống đầu mình, trở thành tử thi tiếp theo của ngày mai, cuối cùng trở thành người khác sau bữa cơm nói chuyện.

Chỉ chết một người có lẽ là ngẫu nhiên, lần này chết hai người, ai sẽ không hoảng hốt chứ.

Sắc mặt Tống Ngôn Trần nhất thời trắng bệch, nhìn quanh bốn phía, cơ hồ tất cả mọi người lúc này hiện ra một loại trạng thái hoảng sợ.

Vẫn là lớp trưởng dẫn đầu đột nhiên quát lớn một câu: "Nói bậy cái gì đừng để tin đồn này.Hãy nhìn mọi người đang sợ hãi kìa."

Nam sinh bị phản bác rõ ràng không phục, miệng cứng rắn nói, "Tôi cũng không có bịa đặt, tất cả những gì tôi nói đều là sự thật. -

Tống Ngôn Trần ấn vị trí đau đầu, không dám suy nghĩ nhiều.

Khoảng thời gian này cũng không thể rời trường cuối cùng, cậu phải về nhà sớm một chút.

Đang lúc Tống Ngôn Trần suy nghĩ nhiều, cậu mơ hồ cảm giác có một đôi tay đột nhiên bám vào huyệt thái dương đau đớn của hắn, Tống Ngôn Trần cả người giật mình, hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau.

Không có ai cả.

Tống Ngôn Trần hít một hơi khí lạnh. Đây là lần thứ mấy, cậu đều hoài nghi mình có chứng hoang tưởng bị hại hay không.

Tống Ngôn Trần cố gắng bình phục tâm tình một chút, quyết định đi vệ sinh rửa mặt bình tĩnh một chút.

"Cậu, ổn chứ."

Tống Ngôn Trần vừa vùi đầu rửa mặt một phen, đã bị thanh âm khàn khàn trầm thấp phía sau phía sau kí.ch thíc.h cả người run lên, sợ tới mức toàn bộ trái tim cậu thiếu chút nữa từ trong lồng ngực nhảy ra.

Cậu cuống quít xoay người, bỗng dưng chống lại một đôi mắt đen nhánh mà không có.

Nam sinh mặc đồng phục học sinh Tống Ngôn Trần đưa cho cậu, tựa như mặc một bộ áo thu không vừa người, cả người đều bị chen chúc dưới một bộ quần áo bó sát, có vẻ cực kỳ quái dị.

Tống Ngôn Trần cứng đờ, vết nước còn chưa kịp lau khô theo trán cậu chậm rãi đi xuống phía dưới, lăn vào cổ Tống Ngôn Trần, phác họa ra một độ cong hoàn mỹ.

Nam sinh nhìn chằm chằm vào cổ Tống Ngôn Trần, ánh mắt hơi tối, đáy mắt hiện lên một tia cảm xúc tối nghĩa khó hiểu.

Tống Ngôn Trần nuốt nước miếng, hiển nhiên không nghĩ tới mình lại đụng phải đối phương ở chỗ này.

Thân thể cậu có chút cứng ngắc, không hiểu sao có chút sợ hãi trốn sang bên cạnh, giống như đang kiệt lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, "Cậu, xin chào."

Nam sinh phảng phất như không nhìn thấy đáy mắt Tống Ngôn Trần quẫn bách, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng phục học sinh trên người mình, khóe miệng chậm rãi kéo ra một chút độ cong nhạt như không, "Cảm ơn, cám ơn, đồng phục của cậu."

Tuy nói Tống Ngôn Trần thành công làm cho bản thân tin anh không phải là ma quỷ gì, nhưng điều này không có nghĩa là cậu không sợ đối phương, thế cho nên nhìn thấy đối phương lần đầu tiên, cậu liền muốn lập tức chạy trốn.

Mắt thấy Tống Ngôn Trần lập tức chạy trối chết, nam sinh nhìn chằm chằm Tống Ngôn Trần, đột nhiên mở môi, gọi đối phương lại, "Tan, tan học, chúng ta còn có thể, cùng nhau về không?"

Trái tim Tống Ngôn Trần bỗng nhiên giống như bị bắn tỉa chuẩn xác, bước chân vừa muốn bước ra nhất thời cứng đờ tại chỗ, cậu quay đầu lại nhìn về phía đối phương.

Mí mắt mảnh khảnh của nam sinh cuộn tròn ánh sáng, trước mắt trải ra một mảnh bóng ma nhàn nhạt, biểu tình rất bình tĩnh, ánh mắt ướt sũng, tựa như một nhỏ đang rất cần chủ nhân cho ăn, thoạt nhìn thập phần đáng thương.

Đây là lần đầu tiên Tống Ngôn Trần tỉ mỉ nhìn chằm chằm vào mặt nam sinh như vậy, trong ấn tượng của cậu đối phương chính là một quái nhân mặt mày dữ tợn, trên mặt tràn đầy vết sẹo.

Nhưng cũng chính là phanh này, Tống Ngôn Trần đột nhiên phát hiện ngũ quan của đối phương rất lập thể, thân hình cũng rất thon dài, hơn nữa nam sinh hôm nay không lấp lánh như ngày hôm qua, cho nên cả người làm cho người ta có cảm giác, ngoại trừ mặt có chút kỳ lạ, quần áo nhỏ hơn vài thước, khí chất cả người nhất thời so với ngày hôm qua tăng lên vài cấp bậc.

Tống Ngôn Trần thậm chí còn có một loại cảm giác khó hiểu, có lẽ tại thời điểm nam sinh này mặt bình thường, ngũ quan hẳn là cũng không tệ lắm.

Tống Ngôn Trần nhìn biểu tình đáng thương của nam sinh, lần thứ hai trở nên mềm lòng.

"Vậy đến lúc đó anh ở lầu hai chờ tôi"

Vừa dứt lời, cảm xúc hối hận đã xông lên đầu Tống Ngôn Trần.

Kỳ quái, rõ ràng cậu đều đã chuẩn bị tốt rời xa đối phương, như thế nào lại một lần nữa đáp ứng đối phương

Nghe được Tống Ngôn Trần trả lời, nam sinh nhếch miệng, toát ra một nụ cười có chút dữ tợn, "Được"

Cũng lúc này, Tống Ngôn Trần đột nhiên ý thức được một vấn đề kỳ quái, cậu mê hoặc chớp chớp mắt, hỏi, "Lớp của anh không phải ở tầng hai sao? -

Biểu tình nam sinh không thay đổi, động tác thậm chí có thể gọi là có chút vụng về.

Anh chậm rãi từ trong túi lấy ra một cái khăn tay tân thủ, động tác chậm chạp đưa đồ đến trước mặt Tống Ngôn Trần, "Tặng, cho cậu"

Có lẽ là sợ Tống Ngôn Trần ghét bỏ, khăn tay trong tay nam sinh thậm chí dùng túi quà trong suốt cất kiệt, bảo đảm mình không bị ô uế.

"Tặng cho tôi" Tống Ngôn Trần nhìn vẻ mặt thành khẩn mà nhu thuận của nam sinh, không hiểu sao có chút nóng mặt.

Cậu nghi ngờ đối phương còn có tâm như vậy, nam sinh nhìn Tống Ngôn Trần, nhẹ nhàng gật đầu, biểu tình thoạt nhìn thập phần nghiêm túc, "Hy vọng, cậu thích."

Tống Ngôn Trần nhận quà nam sinh đưa tới, mặt vẫn khô nóng: "Cảm ơn"

Kỳ thật người dùng khăn tay thật sự rất ít, thật trùng hợp không khéo, Tống Ngôn Trần chính là một trong số đó, thậm chí lúc đầu cậu dùng trong lớp, người khác còn cảm thấy là do mẹ cậu đi.

Trên thực tế, không chỉ có nam sinh rất ít dùng, nữ sinh hắn cũng không thấy có người dùng, thói quen nhỏ này từng khiến Tống Ngôn Trần trong lúc nhất thời cảm thấy rất xấu hổ, bởi vì cậu lại thường dùng khăn tay.

"Cậu, cậu thích là được rồi" nam sinh cười một chút, rõ ràng vẫn nhầm răng như trước, Tống Ngôn Trần lại từ đó đọc ra vài phần ngại ngùng cùng ngượng ngùng.

Tống Ngôn Trần nhìn đối phương, trong lúc nhất thời cảm thấy đối phương kỳ thật cũng không kỳ quái như mình nghĩ, rõ ràng chính là một người muốn nghiêm túc làm bằng hữu với mình.

Ngược lại cậu vẫn luôn ác ý phỏng đoán, trong lúc nhất thời, tất cả mê hoặc của Tống Ngôn Trần đều bị cậu vứt ra sau đầu, toàn tâm toàn ý tán thành đối phương, mơ hồ, cậu còn có vài phần áy náy.

"Vậy"

"Chúng ta tan học gặp nhau, " Tống Ngôn Trần cười khoát tay áo với đối phương, chậm rãi xoay người.

"Được"

Nam sinh đứng yên tại chỗ, yên lặng nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Ngôn Trần rời đi, ánh mắt cơ hồ muốn không chịu nổi tình yêu cùng si mê tràn ra cũng không biết qua bao lâu, cho đến khi bóng lưng Tống Ngôn Trần hoàn toàn biến mất, nam sinh mới giống như chưa bao giờ xuất hiện. Giống như một làn khói đen, đột nhiên biến mất tại chỗ.

Tan học.

Tống Ngôn Trần vội vàng thu dọn bàn học của mình, tính toán sớm một chút trở về.

"Bạn học Tống."

Nữ sinh phía sau Tống Ngôn Trần nhẹ nhàng vỗ lưng Tống Ngôn Trần một cái.

Tống Ngôn Trần có chút kỳ quái xoay người, nhìn về phía đối phương.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com