Cổ họng Tống Ngôn Trần khẽ lên xuống, tim đập mạnh như trống đánh, cả người đều cứng ngắc tại chỗ, giống như bị hắt một chậu nước đá trong mùa đông giá rét, khiến cậu rụt nước mắt trở về.
Một loại cảm giác run sợ khi bị người khác xâm phạm sâu sắc đã nhanh chóng vọt lên não cậu, làm cho cậu bằng cách nào đó đột nhiên có một sức lực mạnh mẽ, trợn to mắt, liền đẩy người đàn ông một cái.
Trên mặt người đàn ông vốn mang theo nỗi tức giận, Tống Ngôn Trần đẩy hắn trong nháy mắt liền nở nụ cười trong đáy mắt cậu cũng không thu liễm, thế cho nên trong nháy mắt hắn thật sự bị Tống Ngôn Trần đẩy vào tường trắng của hành lang, cả người đều trực tiếp giật mình tại chỗ.
Tống Ngôn Trần sắc mặt trắng bệch, cũng bị tác động vừa rồi làm cho sợ tới mức có chút thấp thỏm, cậu trơ mắt nhìn đầu người đàn ông đập về phía tường trắng, phát ra một tiếng "phanh".
Cậu ta... Sức mạnh của cậu ta có lớn đến vậy không?.....
Tống Ngôn Trần cả người run rẩy một chút, không kịp suy nghĩ nhiều, luống cuống tay chân kéo cửa, "Phanh" một tiếng, lại mạnh mẽ đóng cửa lại.
Mí mắt phải của người đàn ông ngoài cửa vẫn đang điên cuồng giật giật, chăm chú nhìn chằm chằm vào cửa phòng đóng chặt trước mặt, hô hấp cũng có vẻ thập phần dồn dập.
Hắn vươn tay sờ vào vị trí mình vừa bị Tống Ngôn Trần đẩy. Thân trên trần trụi rõ ràng có thể thấy được một khối vết vết xanh tím, ------ thoạt nhìn hoàn toàn không giống bị người đẩy ra, càng giống như bị vật nặng gì đó va chạm, đụng phải vết thương.
Sau đó, hắn lại sờ sờ gáy mình khi bị đụng đến đau nhức, sờ trúng một chất lỏng, ------ không phải nước, mà là máu.
Nhưng hắn kỳ lạ cũng không có tức giận, gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, giống như đại đạo tặc Uông Dương tham lam tính toán giữa đêm khuya yên tĩnh vu.ốt ve bảo tàng mà mình thu hoạch, đáy mắt lóe ra ánh sáng tối sâu thẳm thuộc về kẻ săn bắn.
Ngay cả cái nhìn tức giận .....
Cũng rất khiến hắn thích thú...
Nghĩ đến đây, người đàn ông tựa như không cảm giác được đau đớn, cả người đều không nhịn được khẽ rung động, như say mê giơ tay lên, tinh tế ngửi ngửi mùi hương của mỹ nhân vừa rồi lưu lại trên tay hắn.....
Chậc...
Nó thực sự hấp dẫn....
***
Tống Ngôn Trần đóng cửa lại, trái tim vẫn đập thình thịch.
Cậu cẩn thận dán lỗ tai lên cửa, cả người run rẩy nghe động tĩnh bên ngoài.
Cho đến khi cậu nghe được tiếng bước chân của đối phương đi xa, trái tim đang lơ lửng của Tống Ngôn Trần chậm rãi ổn định lại.
Cậu che mặt, run rẩy quỳ trên mặt đất, nước mắt lặng lẽ trượt xuống hốc mắt cậu.
Cậu dường như thực sự…
Cậu thực sự không thể tìm thấy người đàn ông đó...
Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt Tống Ngôn Trần giống như con suối vỡ đê, nước mắt càng chảy càng nhiều, ào ào nện vào trong quần áo của mình, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Cả người thở không tiếp, mặt cũng đỏ bừng.
Đột nhiên, Tống Ngôn Trần giống như cảm giác được có thứ gì đó vỗ vỗ lưng mình, động tác nhẹ nhàng tựa như bị lông vũ phất qua, mang đến một loại xúc cảm thần kỳ.
Chỉ nhẹ nhàng chạm vào, đều khiến Tống Ngôn Trần mẫn cảm đến cả người run lên.
Ánh mắt Tống Ngôn Trần khóc sưng đỏ, ngẩng đầu mạnh mẽ, trong mắt trong nháy mắt phát ra ánh sáng kinh hỉ nào đó.
-"Vâng, là anh sao?!" Giọng nói của Tống Ngôn Trần đều không khống chế được run rẩy, âm thanh cao đến mức muốn phá âm.
Không ai trả lời.....
Ngay cả trận xúc cảm vi diệu vừa rồi cũng theo đó biến mất.
Tựa như hết thảy đều chỉ là một giấc mộng của cậu, tất cả đều là suy nghĩ của Tống Ngôn Trần.
Tống Ngôn Trần lại có chút suy sụp, cậu khóc càng lúc càng lớn, tựa như một con mèo nhỏ bị vứt bỏ, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều thập phần vặn vẹo mà lại ủy khuất, ngay cả thanh âm cũng trở nên nghẹn ngào, "Anh, anh ra ngoài có được không..."
“.... Tôi, cầu…cầu xin anh."
Xung quanh vẫn như trước im lặng đến đáng sợ....
Tống Ngôn Trần che mặt, giống như một con mèo hoang vào mùa đông giá rét, cúi tai không khống chế được mà run rẩy.
Còn không đợi Tống Ngôn Trần từ trong cảm xúc hít thở không thông giảm bớt lại, ngoài cửa đột nhiên lại truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập mà mạnh mẽ, thanh âm không ngừng khuếch đại, trực tiếp dừng ở cửa phòng Tống Ngôn Trần.
Tống Ngôn Trần cả người run lên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn ra ngoài cửa, người cũng quỳ xuống đất không ngừng lui về phía sau.
Không nên.....
"Phanh phanh!!" Cửa phòng quả nhiên bị người ngoài cửa gõ cửa.
Ngay sau đó liền truyền đến âm thanh biến đổi vừa rồi. Giọng nói trầm thấp mà khàn khàn của người đàn ông, "Mở cửa ra."
Tống Ngôn Trần sao dám mở cửa, luống cuống nhìn bốn phía, cố nén đau đớn, từ trên mặt đất đứng lên.
Không thể vào được....
Miễn là cậu không mở cửa, người đàn ông đó chắc chắn sẽ không thể vào được....
Tống Ngôn Trần dùng sức tiến hành tự thôi miên, nhưng hai vai run rẩy của cậu vẫn là bán đứng cậu giờ phút này nội tâm dày vò bối rối.
Phải làm gì....
Phải làm gì bây giờ .....
Mắt thấy không có người mở cửa, tần suất gõ cửa của người đàn ông bên ngoài cũng càng ngày càng nhanh, không chỉ dùng tay gõ, thậm chí còn bắt đầu dùng chân đá.
"Tôi sẽ cho cậu 10 giây...."
Giọng nói của người đàn ông mang theo vài phần điên cuồng.
"Anh nên mở cửa cho tôi trong 10 giây này...."
Nói xong, hắn phát ra một tiếng cười dỗ dành, thanh âm cũng theo đó trở nên lẩm bẩm, "Nếu như cậu không nghe lời."
"Tôi thực sự không biết những gì tôi sẽ làm tiếp theo ...."
Có lẽ là không nhận được bất kỳ phản hồi nào của Tống Ngôn Trần, giọng nói của người đàn ông lại bắt đầu chậm rãi yếu bớt, trở nên tinh tế mà lại sảng khoái.
"Em yêu...."
"Anh hứa với em ..."
“.... Chỉ cần em mở cửa ra, anh nhất định sẽ không thương tổn em, được không..."
Người đàn ông ngoài cửa giống như một bệnh nhân tâm thần với tính cách biểu diễn, khi thì giọng nói dịu dàng, khi thì nóng nảy.
Nói dối!
Nghe người đàn ông ngoài cửa nói như người điên, tim Tống Ngôn Trần cũng đập càng ngày càng nhanh, hoàn toàn không tin những lời nói rắm này của đối phương.
Quả nhiên, mới ngụy trang trong chốc lát, người đàn ông không nhận được bất kỳ đáp lại nào quả nhiên lại một lần nữa điên cuồng, thanh âm đá cửa càng ngày càng nặng, trong miệng cũng bắt đầu tiến hành đếm ngược.
“... Mười...."
Đếm ngược vừa mới bắt đầu, Tống Ngôn Trần chợt nghe thấy trong khóa cửa giống như là nhét vào cái gì đó, móc tới móc lui.
Mí mắt Tống Ngôn Trần giật giật, nhất thời hiểu được đối phương đang làm cái gì,------ hắn đang dùng dụng cụ mở khóa.
“.... 9....."
Giọng nói người đàn ông giống như ác ma thì thầm, sợ hãi mãnh liệt như bóng ma không chỗ che giấu, cảm giác hít thở không thông nhất thời bao phủ toàn thân Tống Ngôn Trần.
“... 8....."
Tống Ngôn Trần tim run lên, tiện tay cầm lấy thanh sắt nhỏ dùng để phơi quần áo, sau đó cố nén đau nhức thân thể, vội vàng xông vào phòng bếp, khóa trái cửa phòng bếp từ bên trong.
Phải làm gì....
Phải làm gì....
Đột nhiên, ánh mắt Tống Ngôn Trần liền lơ đãng nhìn về phía cửa sổ phòng bếp,----- không có lan can chống trộm, bên ngoài còn có ống thông gió, ống thông gió với mỗi một hộ gia đình dưới lầu đều được nối liền.
Nhưng... Tống Ngôn Trần ở tầng 13....
Dùng sức lực của cậu căn bản không chống đỡ được quá lâu.
Cậu chỉ đơn giản là không thể đảm bảo rằng cửa sổ ở tầng dưới được mở....
Nếu không có...
Hậu quả của cậu chỉ đơn giản là không thể tưởng tượng được....
Theo tiếng đếm ngược chấm dứt, Tống Ngôn Trần nghe được tiếng cửa bên ngoài bị người mở ra, ngay cả tiếng bước chân của người đàn ông cũng bắt đầu chậm rãi tiến về phía phòng bếp.
Khuôn mặt Tống Ngôn Trần hoàn toàn hóa thành màu đất.
Rốt cuộc, Tống Ngôn Trần nhìn xung quanh, giống như hạ quyết tâm, khó khăn giẫm lên bàn, cố nén đau đớn bắt đầu trèo lên cửa sổ.
................................................
Người đàn ông nhìn cửa phòng bếp khóa chặt, trong miệng phát ra tiếng cười lạnh ha hả, dĩ nhiên đoán trúng đối phương giờ này liền trốn trong không gian chật hẹp này.
Nhưng người đàn ông giống như một người khám phá nhận được quà tặng không vội vàng mở hộp, trở lại thành một quý ông và dịu dàng nhất quán.
Hắn nhẹ nhàng gõ cửa một cái, giọng nói mang theo mê hoặc cùng lực uy hiếp cực mạnh, "... Anh biết em ở trong đó...."
“... Nghe lời...."
“.... Mở cửa ra......"
Không có động tĩnh trong nhà bếp.
Sự kiên nhẫn của người đàn ông một lần nữa bị tiêu tan, hắn ta quay cổ, giống như một tên đồ tể, khuôn mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn.
............................................
"Rầm!!"
Trong nhà bếp, người đàn ông nghe thấy tiếng gõ cửa sổ từ từ quay đầu và nhìn về phía cửa sổ.
Chỉ thấy một thân ảnh bối rối mà luống cuống đang khó khăn dùng đầu đập vào cửa sổ thủy tinh, miệng há hốc mở khép lại không ngừng nói cái gì đó.
Người đàn ông trong nháy mắt nhìn rõ mặt đối phương, biểu cảm khẽ động, thiếu niên ngoài cửa sổ tựa như một thiên sứ thân mặc thánh quang, trắng nõn như ngọc, mí mắt không ngừng lóe lên lại thêm một chút cảm giác quỷ bí yếu ớt.....
Đẹp đến mức không thể chấp nhận được....
“... Cứu tôi..."
Sức lực của Tống Ngôn Trần đã bắt đầu hư thoát, giờ phút này ngay cả sức lực bò trở về của cậu cũng không có, giọng nói mang theo tiếng khóc bất an, cầu cứu nhìn người đàn ông trong cửa sổ, không ngừng dùng đầu đập vào thủy tinh, ý đồ để đối phương giúp mình.
"Em đang ở đâu!!"
Nhưng vào lúc này, Tống Ngôn Trần nghe thấy trên đầu truyền đến tiếng nổi giận của tên điên kia.
Không, không...
Không, không! !
Tống Ngôn Trần lòng nóng như lửa đốt, tốc độ va chạm càng ngày càng nhanh.
Tên điên đó chắc chắn sẽ tìm thấy cậu!
Người đàn ông bên trong cửa sổ rốt cục cũng có phản ứng, biểu cảm khẽ biến, một tay kéo cửa sổ ra, lảo đảo trèo lên bàn, nhìn mỹ nhân lung lay sắp đổ, hai tay tràn ngập sức mạnh của hắn duỗi ra ngoài, liền dễ dàng bắt lấy hai vai đối phương, sau đó ôm người vào trong cửa sổ.
Nó thực sự nhẹ. .
Người đàn ông thuận thế chạm vào thắt lưng Tống Ngôn Trần một phen.
Tống Ngôn Trần cũng hoàn toàn hư thoát, rơi vào trong ngực người đàn ông.
Môi của người đàn ông mơ hồ muốn dán lên từng sợi tóc Tống Ngôn Trần, khoảng cách giữa hai người cũng có vẻ thập phần thân mật.
Mà giờ phút này Tống Ngôn Trần giống như bị xe tải lớn nghiền nát hoàn toàn không có bất kỳ sức lực nào, giống như một con búp bê rách nát, nằm sấp trong ngực hắn.
Người đàn ông cẩn thận và tham lam rình mò từng biểu cảm của Tống Ngôn Trần sau khi trải qua kiếp nạn, tựa như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật tuyệt hảo, cả người man mát ra khí tức nguy hiểm mà lại âm u.