Mỹ Nhân Nham Hiểm: Nàng Là Hoa Đăng Tiêu

Chương 12



 

Trước khi đ.â.m xuyên người nàng ta, ta nghiêng đầu, kề tai nàng ta, dùng giọng chỉ hai người mới nghe được, nói:

 

“Ta đúng là đã báo thù ngươi. Nhưng... ngươi cũng chỉ là một đoạn nhạc đệm mà thôi. Ta sẽ không để bất cứ kẻ nào phá hỏng đại nghiệp của ta. Chỉ dựa vào ngươi, mà cũng đòi làm đối thủ của ta? Nghĩ nhiều quá rồi.”

 

Ta đích thân g.i.ế.c c.h.ế.t Đỗ Tiểu Mãn.

 

Cũng coi như đã kết thúc ân oán của kiếp trước.

 

Khi Thẩm Lâm Xuyên quay về, Mặc Họa rất tự giác thay ta giải thích:

 

“Chủ tử, nữ nhân họ Đỗ phát điên, làm bị thương thế tử, còn định tổn hại phu nhân. May mà phu nhân dũng cảm, đã phản sát lại!”

 

Thẩm Lâm Xuyên nhíu mày, từ trên xuống dưới đánh giá ta, thấy ta không sứt mẻ gì, liền ôm ta vào lòng, bàn tay áp lên đỉnh đầu ta, như thể vẫn còn chút sợ hãi chưa tan:

 

“A Cẩm làm rất tốt. Sau này nếu gặp chuyện như thế nữa, nàng cũng phải g.i.ế.c lại. Bất kể là ai.”

 

20

 

Đại phòng sai người đưa t.h.i t.h.ể của Đỗ Tiểu Mãn đến bãi tha ma.

 

Bên ngoài thì tuyên bố rằng Đỗ bình thê c.h.ế.t bất đắc kỳ tử.

 

Thẩm Phó Ngôn thì vẫn hôn mê bất tỉnh.

 

Đại phu nhân tìm đến ta, bà ta biết trong tay ta có sâm rừng trăm năm tuổi.

 

Đây là thuốc cứu mạng mà ngoại tổ phụ năm xưa để lại cho mẫu thân ta.

 

Đại phu nhân quỳ gối trước mặt ta, khúm núm cầu xin, bà ta chỉ có một đứa con trai duy nhất, nếu Thẩm Phó Ngôn c.h.ế.t rồi, thì Thẩm đại gia nhất định sẽ chán ghét bà ta hơn nữa.O mai d.a.o muoi

 

"Tam muội, chúng ta đều là người một nhà, muội nhất định phải cứu con ta với!"

 

Ta khẽ cười, nghĩ đến kiếp trước đại phu nhân che chở cho Đỗ Tiểu Mãn, làm ngơ với cảnh ngộ của ta.

 

Bà ta cũng từng trơ mắt nhìn ta bị dày vò mà c.h.ế.t trong nội viện.

 

Ta nói: "Thật không may, cây sâm rừng trăm năm đó ta đã dùng rồi."

 

Kỳ thực, sâm trăm năm ta đã luyện thành đan dược.

 

Mệnh của Thẩm Lâm Xuyên có một kiếp nạn, kiếp trước tuy giữ được tính mạng, nhưng thân thể yếu ớt, sau khi đăng cơ cũng chẳng sống được bao lâu.

 

Đại phu nhân ngã quỵ xuống đất.

 

Sau khi bà ta trở về, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Phó Ngôn trút hơi thở cuối cùng.

 

Đại phòng treo cờ tang, chỉ trong vòng hai tháng đã phải lo liệu chuyện hỉ sự lẫn tang sự.O mai d.a.o muoi

 

Đại phu nhân hoàn toàn sụp đổ tinh thần.

 

Còn Thẩm đại gia thì như không có chuyện gì xảy ra, ngày càng coi trọng tiểu thiếp và hai đứa con thứ.

 

Tự nhiên, đại phòng chẳng còn liên quan gì đến ta, ta lại càng chẳng buồn bận tâm.

 

Bởi vì, lần này Thẩm Lâm Xuyên khởi binh tạo phản sớm hơn kiếp trước.

 

Sự tái sinh của ta đã khiến một số chi tiết thay đổi, làm cho nhiều việc xảy ra sớm hơn.

 

Thẩm Lâm Xuyên sai người canh giữ bên ngoài phủ đệ của nhị phòng và tam phòng Thẩm gia, trước khi đi, hắn đột ngột nắm lấy sau gáy ta, ngay trước mặt bao người, hôn mạnh lên môi ta.

 

Lực rất mạnh, khiến ta lập tức nếm được vị m.á.u tanh.

 

Lúc chúng ta buông ra, ánh mắt Thẩm Lâm Xuyên rõ ràng mang theo cảm xúc khác lạ: "Chờ ta."

 

Ta gật đầu, thuận tiện nói mấy câu tình tứ, còn cố tình dùng ánh mắt si mê tiễn hắn rời đi.

 

Thế nhưng, Thẩm Lâm Xuyên vừa rời đi, ta liền hỏi Mặc Họa: "Chúng ta còn bao nhiêu người?"

 

Mặc Họa đáp: "Tổng cộng hai trăm người. Nhưng tất cả đều là cao thủ, có thể một địch mười."

 

Kiếp trước, Thẩm Lâm Xuyên chiếm được thế thượng phong, thuận lợi tiêu diệt phe Thái tử, kiểm soát hoàng cung, tự tay g.i.ế.c hoàng đế để báo thù cho ngoại tộc.

 

Thế nhưng, khó đề phòng ám tiễn, có kẻ đã b.ắ.n lén khiến nội phủ của hắn bị thương.

 

Tuy ta không biết kẻ b.ắ.n lén đó là ai, nhưng ta có thể cứu hắn vào lúc mấu chốt.O mai d.a.o muoi

 

Ta ra lệnh cho Mặc Họa: "Tập hợp hai trăm người này, ngoài ra, lập tức mang lệnh bài của ta đến võ quán thành Đông, người quản sự thấy lệnh bài như thấy ta, sẽ biết nên làm gì."

 

Nuôi binh ngàn ngày, dùng binh một thời.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chỉ cần hôm nay có thể giúp Thẩm Lâm Xuyên một tay, thì nửa năm chuẩn bị này cũng không uổng phí.

 

21

 

Trên đường chính vào kinh thành, bá tánh đều đóng cửa không ra.

 

Nhưng tạm coi là yên ổn.

 

Từ đó có thể thấy, cuộc xung đột lớn đã kết thúc.

 

Ta phi ngựa như bay tiến vào hoàng cung, bên phía Thẩm Lâm Xuyên đã gần như giành được thắng lợi hoàn toàn.

 

Thấy ta đến, ánh mắt hắn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lập tức sải bước chạy về phía ta.

 

Hắn gần như mất kiểm soát, khuôn mặt tuấn tú vẫn còn vương m.á.u, ôm chầm lấy ta:

 

"Nàng thật hồ đồ! Nàng có biết nguy hiểm đến mức nào không?!"

 

Ta lại mỉm cười nói:

 

"Phu quân, thiếp đến giúp chàng đây!"

 

Miệng Thẩm Lâm Xuyên thì trách mắng, nhưng rõ ràng khóe môi hắn đang mỉm cười, giữa đôi mày còn ẩn hiện một tia tự hào xen lẫn niềm vui.O mai d.a.o muoi

 

Ta lại dùng lời lẽ tình tứ tấn công hắn:

 

"Phu quân à, chim trong lồng tuy an ổn, nhưng thiếp nguyện cùng chàng sát cánh nơi chiến trường. Trước kia đều là một mình chàng xông pha, từ nay hãy để thiếp đồng hành."

 

Nói xong, ta đưa mắt ra hiệu cho Mặc Họa, bảo nàng dẫn người âm thầm bảo vệ phía sau Thẩm Lâm Xuyên.

 

Chỉ cần phát hiện ám tiễn, lập tức phản kích.

 

Mặc Họa không khiến ta thất vọng, chưa bao lâu sau, quả nhiên có ám tiễn b.ắ.n đến.

 

Nàng vừa chặn tên, vừa nhặt lấy nỏ mà b.ắ.n trả, một mũi tên trúng mục tiêu.

 

Thẩm Lâm Xuyên thấy vậy, lại chau mày.

 

Ta nhân cơ hội thêm thắt cho bản thân, nhẹ vỗ n.g.ự.c làm bộ sợ hãi:

 

"Phu quân, may mà thiếp mang Mặc Họa theo, nếu không hậu quả thật khó lường. Nếu chàng xảy ra chuyện gì, thiếp tuyệt đối không thể sống một mình."

 

Thẩm Lâm Xuyên cảm động thật sự.

 

Con người hắn vốn chẳng hay bộc lộ tình cảm, nhưng lúc này, đôi mắt đen kia lại hơi ươn ướt, tay càng siết chặt vòng eo ta.O mai d.a.o muoi

 

Biến cố trong cung đã gần kết thúc, Thái tử giờ đã trở thành tù nhân.

 

Thẩm Lâm Xuyên công khai thân phận, hoàng đế thoạt tiên ngẩn ra, rồi cười điên cuồng:

 

"Trưởng tử! Chẳng trách trẫm luôn thấy ngươi quen mắt… ngươi vẫn còn sống..."

 

"Hahaha! Thẩm Lâm Xuyên, ngươi lại là…"

 

Hoàng đế lúc thì cười, lúc lại khóc, trông như kẻ điên.

 

Kiếm trong tay Thẩm Lâm Xuyên kề sát cổ hoàng đế:

 

"Ngươi còn gì để nói không?"

 

Nét cười trên mặt hoàng đế dần tắt:

 

"Trẫm... thường hay nhớ đến ngươi và mẫu hậu ngươi. Ngươi quả là con trai của trẫm, chắc chắn là nhờ dòng m.á.u của trẫm, ngươi mới có thể lật ngược thế cờ từng bước một."

 

Ta không nhịn được mà đảo mắt.

 

Tên cẩu hoàng đế này thật biết tự tâng bốc bản thân, đến nước này rồi mà vẫn cho rằng Thẩm Lâm Xuyên có ngày hôm nay là nhờ thừa kế dòng m.á.u của hắn.O mai d.a.o muoi

 

Thẩm Lâm Xuyên cũng cạn lời:

 

"Người đâu! Đem Cảnh Đế nhốt vào mật thất, không cho bất kỳ ai nói chuyện với hắn, cũng không cho hắn thấy một tia sáng nào."

 

Nghĩa là, từ hôm nay trở đi, Cảnh Đế sẽ sống trong bóng tối vô tận, không ánh sáng, không lời nói, không một bóng người, so với cái c.h.ế.t còn đáng sợ hơn.

 

Nét cười trên mặt hoàng đế biến mất:

 

"Không, không... ngươi không thể đối xử với trẫm như vậy, trẫm là phụ hoàng của ngươi!"

 

Cảnh Đế bị lôi đi.

 

Thái tử thừa cơ đánh lén, bị Mặc Thanh một kiếm xuyên tim.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com