Mưu Sát Hoàng Hôn

Chương 7: Những lời tương tự



“Nhưng anh yêu em.”

“Nhưng anh thật sự rất yêu em.”

Hai câu thoại này nghe phát nhàm lỗ tai.

Khi Lâm Tư Huyền đọc nguyên tác đã nhớ mấy câu đối thoại này, lúc đó cậu còn nghĩ câu chữ ngắn gọn quá, không giống như những câu tỏ tình đầy ẩn ý để người đọc khắc ghi trong lòng, lúc này kết hợp với bối cảnh và diễn xuất thì cậu mới ngộ ra, ngôn ngữ chỉ tô điểm thêm cho tình cảnh. Trong những lúc cảm xúc mãnh liệt hòa quyện này, việc biểu đạt càng dứt khoát ngắn gọn thì càng đi vào lòng người.

Có thể thấy rõ sau khi nói chuyện cùng Trần Ký thì tình trạng của Tạ Lạc Duy đã khá hơn rất nhiều, tuy vẫn phải quay đi quay lại nhiều lần nhưng mỗi lần đều tiến bộ hơn, ánh mắt dành cho nữ chính cũng dần dần thay đổi dựa theo những gì được miêu tả trong kịch bản, mấy câu gào thét cuốn theo cảm xúc cũng không còn gượng gạo nữa.

Sau nhiều lần thất bại cuối cùng cũng đổi lại được một lần hô “Cắt” thành công. Lúc này đã qua giờ cơm từ lâu, sau khi nhận được câu trả lời đồng ý từ Ninh Phái, trợ lý của Tạ Lạc Duy vội vàng đem nước và khăn mặt tới, Tí Mỡ nằm suốt cả sáng cũng đang từ từ bò dậy.

Lâm Tư Huyền ra vẻ thản nhiên nhìn lướt xung quanh, phát hiện Trần Ký đã rời đi từ lúc nào.

Nửa tiếng trước Tô Hồng Đào tự dưng đau bụng nên về khách sạn trước, còn Phù Mãn thì vẫn chưa hết sốc vì thế giới quan sụp đổ:

– Nếu như biên kịch Trần và nam chính hẹn hò… thì có tính là quy tắc ngầm không?

Lâm Tư Huyền bật cười:

– Ai quy tắc ai mới được? Người ta bán thân là để kiếm tiền, ai trong hai người đó thiếu tiền?

Phù Mãn:

– Anh thiếu.

– Em không chơi quy tắc ngầm với anh nổi rồi. – Lâm Tư Huyền an ủi – Mời anh một bữa hoành thánh thịt heo siêu hoành tráng nhé.

– Tư Huyền, cậu tốt quá. – Phù Mãn rất cảm động – Đúng là nghèo khó ló chân tình.

Gần phim trường có một quán mì tương đối ổn, bán mấy loại mì phổ biến, vị cũng bình thường không có gì đặc biệt, nếu nó nằm ở thành phố lớn thì chắc không ai thèm ngó ngàng, nhưng mà ở đây thì nó trở thành sự lựa chọn tuyệt vời nhất rồi.

Tiếc là hai người vẫn chưa xuất phát đi tận hưởng bữa tiệc trưa ngày lễ tình nhân này thì kế hoạch đã phá sản. Điện thoại Lâm Tư Huyền đổ hồi, màn hình hiển thị một dãy số mà cậu vẫn chưa lưu vào danh bạ.

Lâm Tư Huyền biết người gọi là ai, vì thế chần chừ mãi không chịu ấn nghe, đợi đến khi cuộc gọi sắp ngắt kết nối thì cậu mới đưa điện thoại kề bên tai:

– A lô?

Lời Trần Ký nói còn cụt lủn hơn cả văn anh viết:

– Ra bãi đỗ xe, chiếc Phaeton nằm bên trái ngoài cùng.

Trần Ký muốn có số của Lâm Tư Huyền thì dễ ợt, hai lần trước bảo Lâm Tư Huyền lái xe cho mình, anh cũng gọi thẳng vào số của cậu. Thời gian chờ toàn là mười giây trở lên, nhưng thời gian cuộc gọi thì không bao giờ quá ba giây.

Lâm Tư Huyền rất muốn đề nghị anh gửi tin nhắn cho rồi, cũng đạt được hiệu quả y hệt, vì dù sao cậu cũng không có quyền khước từ.

Không hổ là Trần Ký. Lễ tình nhân đến phim trường thăm đối tượng mập mờ, còn bắt Lâm Tư Huyền chở mình về. Trước khi lên xe, Lâm Tư Huyền thậm chí còn nghĩ xem liệu trên xe có còn một người nữa không, nhưng nghĩ lại thì nam chính đâu có nhàn rỗi như cậu với Phù Mãn, quay phim xong thì còn phỏng vấn với cảnh bên lề nữa, buổi chiều không thể nào có thời gian đi chơi lễ.

Không chừng tối nay Trần Ký còn gọi cậu nữa. Lâm Tư Huyền nhớ lại lúc mình làm diễn viên quần chúng, cũng từng đóng vai tài xế trong một bộ phim thần tượng sếp tổng ngang ngược. Vào lễ tình nhân, sếp tổng và nữ chính ngồi ghế sau chàng chàng thiếp thiếp, bất ngờ bị chiếc xe việt dã của gia đình kẻ thù tông phải. Sếp tổng trườn về phía nữ chính như một con giun đất nhưng mặt mày thì vẫn lạnh lùng và tuấn tú, khiến nữ chính dù lửa lan tới người rồi nhưng vẫn quên đau mà lao tới hôn sếp tổng thật nồng nàn, hôn một phát hết nửa bài hát, còn Lâm Tư Huyền thì thản nhiên nằm một bên làm vật hy sinh duy nhất trong vụ tai nạn này.

Cậu nhớ khi đó quay lâu lắm, Lâm Tư Huyền duy trì tư thế kỳ cục suốt một thời gian dài, chân tê rần, đạo diễn hô “Cắt” rồi mà cậu vẫn không tài nào đá được tấm sắt đang đè trên bắp chân mình ra, bàn chân phải dậm mạnh mấy cái vào không khí mà vô ích…

– Chưa kéo phanh tay đã đạp ga à? – Một câu nói đập tan tình yêu lãng mạn.

Lâm Tư Huyền hoàn hồn, phát hiện mình đã yên vị trên ghế lái, Trần Ký ngồi bên cạnh nghiêng mắt nhìn sang, chất vấn hành động của cậu.

– Xin lỗi. – Lâm Tư Huyền điều chỉnh lại tâm trạng của mình ngay lập tức – Mới nãy tôi đang nghĩ tới chuyện khác.

“Ngày xưa như thước phim tua ngược, chồng chéo đan xen hồi ức này; hòa nhạc phát lại lòng xao xuyến, lửa tình chưa cháy hẵng còn vương.”

Chắc vì là lễ tình nhân nên đài phát thanh giao thông địa phương mở nhạc tình. Lâm Tư Huyền cảm thấy nó đang tẩm ướp sự kỳ dị vào bầu không khí này, nhưng những kênh khác thì không có tín hiệu, cuối cùng cậu khẽ khàng tắt đài đi.

Bất giác, Lâm Tư Huyền lại nhớ tới những câu chữ mà Trần Ký viết. Những cuốn tiểu thuyết của anh thường không quá dài, vì anh miêu tả bối cảnh cũng khá sơ sài, chẳng hạn như “trấn nhỏ, lạc hậu, bụi bặm, chất giọng quê kiểng”. Lâm Tư Huyền từng thắc mắc tại sao đoàn phim lại chọn nơi này, huyện nhỏ này tên là Tích Quan, nó không phải là lựa chọn phù hợp nhất với những gì được miêu tả trong nguyên tác, một cái ở miền Nam, một cái ở miền Bắc.

Lâm Tư Huyền lại lái vào cung đường về mà bắt buộc phải đi qua, trong tích tắc đã hiểu được phần nào. Tích Quan không hề có sức sống, dùng từ “ủ rũ” để hình dung một nơi chốn có lẽ không phù hợp cho lắm, nhưng nơi đây quanh năm luôn có công trình đang xây dựng. Nó nhỏ đến nỗi đèn giao thông từ sáng đến tối chỉ sáng mỗi màu vàng, trong thời đại cơ sở hạ tầng được số hóa, nó giống như một cuộn băng cát-xét cũ kỹ đang ngưng trệ. Còn chiếc Phaeton thì đang lướt trên dây băng từ của nó, khiến người trong xe tưởng như đang quay ngược về mười mấy năm trước.

Nhưng điện thoại rung lên nhắc nhở Lâm Tư Huyền biết cậu đang ở thời đại nào.

Theo bản năng, cậu tưởng tiếng rung đó là điện thoại của mình, nhưng đã nhận ra ngay điện thoại của mình vẫn đang mở bản đồ chỉ đường ở ngay trước mặt. Lâm Tư Huyền không bao giờ nhớ đường, hai cây số xung quanh căn nhà cậu đang thuê có những con đường nào cậu còn chẳng rõ.

– Ừ, cậu nói đi. – Cậu nghe thấy giọng Trần Ký vang lên.

– Phải, tôi về rồi.

– Không sao, cậu quay phim cho tốt đi.

Thật là kiên nhẫn, Lâm Tư Huyền nghĩ.

Tuy Trần Ký trả lời ngắn gọn nhưng đầu dây bên kia nói khá nhiều. Một cuộc gọi kéo dài tận mười phút, Trần Ký không hề thúc giục, chỉ yên lặng lắng nghe.

Khi cuộc gọi kết thúc, Lâm Tư Huyền định hỏi anh “Không đi chơi lễ à”, nhưng cậu đoán mình sẽ không nhận được câu trả lời nào với thái độ tích cực nên biết ý mà ngậm miệng làm thinh.

Vào giờ này trên đường không có mấy xe, chỉ ít lâu sau đã tới ngã tư cuối cùng. Lâm Tư Huyền đang định rẽ trái thì tự dưng nghe thấy mệnh lệnh:

– Đi thẳng.

Lâm Tư Huyền giật mình, vô thức tuân theo chỉ thị:

– Không về khách sạn ư?

Trần Ký không đáp cũng không cho cậu bất kỳ lời giải thích nào, chỉ đưa ra mệnh lệnh của mình mỗi khi đến một nút giao tiếp theo. Thế là mười phút sau, Lâm Tư Huyền dừng lại trước quán hoành thánh mà cậu và Phù Mãn vốn dĩ định đi ăn với nhau.

– Xuống xe.

Lần này thì Lâm Tư Huyền không phục tùng, cậu thử bảo:

– Biên kịch Trần, tôi ăn rồi. Hay là anh cứ vào ăn đi, lát nữa tôi sẽ đến đón anh.

– Lâm Tư Huyền. – Trần Ký không có chút kiên nhẫn nào với cậu – Tôi không phải đang bàn bạc với cậu.

Đã gần ba giờ chiều, quán hoành thánh ngoài họ ra thì không còn ai khác.

Bọn họ gọi hai bát hoành thánh bình thường, lên món rất nhanh. Trần Ký vẫn đang xử lý công việc gì đó trên điện thoại, không thèm ghé mắt nhìn lấy cái bát nóng hôi hổi trước mắt. Trên bàn không có đũa thìa gì cả, tất cả đều được cất trong tủ khử khuẩn.

Lâm Tư Huyền chợt nhớ tới quán bán đồ ăn ở gần trường trung học 46, cậu và Trần Ký đã ăn hơn nửa số món ở đó rồi, mà người đi lấy đũa luôn là Trần Ký. Nghĩ tới đây, cậu bỗng hiểu ra tại sao Trần Ký lại muốn ăn hoành thánh với mình ở đây, vì thế cậu tự giác đứng dậy đi ra tủ khử khuẩn lấy đũa thìa về, tiện thể cầm luôn lọ ớt ở bàn bên cạnh.

Lâm Tư Huyền bỏ một thìa ớt vào bát của mình.

Cậu biết Trần Ký không ăn cay, nhưng vẫn đưa sang:

– Anh ăn không?

Trần Ký giương mắt lên nhìn cậu, sau đó đưa ra một đáp án nằm trong dự kiến:

– Không.

Xưa giờ Trần Ký ăn rất nhanh, chắc hẳn đối với anh, ăn uống chỉ là một công đoạn cần thiết để duy trì sự sống mà thôi. Khi anh nuốt viên hoành thánh cuối cùng thì Lâm Tư Huyền chỉ mới thong thả húp thìa nước dùng thứ hai.

Đột nhiên chân cậu đau đau, sau đó chân trái nặng trĩu như có vật gì đè vào. Lâm Tư Huyền cúi đầu xuống nhìn, ra là một con mèo. Không biết là mèo chủ quán nuôi hay là mèo hoang, cậu thiên về vế sau hơn, vì lông nó rối mù, có vẻ chưa từng được chăm chút. Nhưng con mèo này rất xinh, hai mắt tròn xoe trông đến là tội, ít ra cũng xinh hơn con mèo mướp của Tô Hồng Đào. Đương nhiên chuyện này Lâm Tư Huyền tuyệt đối không thể nhắc tới.

Lâm Tư Huyền cho nó ăn một ít lòng đỏ trứng, nó ăn xong thì cọ mũi vào gót chân Lâm Tư Huyền.

Lâm Tư Huyền nói:

– Ngoan quá đi thôi, giống như Mãn…

Cậu phanh lại ngay tức khắc.

Giống như Mãn Nguyệt. Ở trường 46 có một con mèo lang thang, vì nó xuất hiện vào ngày trăng tròn nên được đặt tên như vậy. (*)

(*) Mãn nguyệt nghĩa là trăng tròn, do có liên kết với câu dưới nên mình giữ nguyên tên “Mãn Nguyệt”.

Bớt nói linh tinh, bớt nói linh tinh, bớt nói linh tinh đi.

– Mãn gì?

– Con mèo nhà anh Mãn. – Lâm Tư Huyền điềm tĩnh nói, rồi rút một tờ khăn giấy ra lau miệng – Tôi ăn xong rồi, ta đi thôi.

Trần Ký ra ngoài trước, cứ đi tuốt luốt phía trước Lâm Tư Huyền mà không thèm quay đầu lại, sau đó đi thẳng đến chỗ ghế lái.

Lâm Tư Huyền thấy hơi nghi nghi nhưng vẫn lẳng lặng ngồi bên còn lại. Cậu đoán chắc biên kịch Trần trăm công nghìn việc đang vội quay về xử lý công việc, nhưng sau khi xe khởi động thì hướng chạy vẫn không phải là hướng về khách sạn.

Ăn uống no say thì cũng bắt đầu thiu thiu, giọng điệu của Lâm Tư Huyền cũng ngân dài:

– Đi đâu vậy?

Trần Ký không trả lời. Đây là lần thứ N Lâm Tư Huyền phải cảm thán, những lời Phù Mãn nói trong một ngày có khi còn nhiều hơn Trần Ký nói trong nửa cuộc đời.

Đài phát thanh trên xe tự động mở lên, nhạc tình đã kết thúc, bây giờ đang là dự báo thời tiết. Ba ngày tiếp theo trời sẽ tiếp tục âm u, 60% xác suất trời chuyển mưa.

Đột nhiên Trần Ký cất lời:

– Lần trước cậu vẫn chưa trả lời tôi.

– Cái gì?

– Lần đầu tiên tôi từ chối mang dù cho cậu, cậu đã nói gì.

Lần này Lâm Tư Huyền không còn bất ngờ trước sự thẳng thừng của Trần Ký nữa. Cậu phóng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tờ giấy trên biển quảng cáo đã ố vàng, như thể tiếp tục phủ bụi cho cuộn băng cát-xét kia.

– Thì ra hôm đó người biên kịch Trần nói là tôi à? – Lâm Tư Huyền nói – Xin lỗi, tôi không còn nhớ nữa, khi đó sao tôi lại hành xử như vậy nhỉ?

Lâm Tư Huyền không biết Trần Ký có trả lời mình không. Chứng khó ngủ của cậu mấy ngày qua mãi không thuyên giảm, tối day trở mãi không vào giấc, hiếm khi được ngồi về ghế phụ lái thì bắt đầu rơi vào “Food coma”, nói nôm na là căng da bụng trùng da mắt, mí mắt díp sát vào nhau.

Cậu cảm giác như mình đã mơ một giấc rất dài, dài hơn bao giờ hết. Cậu thấy mình bước đi trong vũng bùn, đất cát thì đang nhảy múa dưới chân, từ trên trời trút xuống cơn mưa mảnh vụn đĩa CD, những ngọn lửa trời đâm thẳng xuống trần gian.

Khi mở mắt ra mới phát hiện cái mùi gay mũi này không phải đến từ tro tàn rực cháy trong mơ, mà bốc lên từ con đường nhựa xung quanh. Lâm Tư Huyền quay đầu quan sát, thì ra mình đã ngủ được mười lăm phút rồi, còn hai người họ thì đang lao băng băng trên con đường lớn rộng thoáng vừa mới sửa xong. Xung quanh không có xe khác, những ngọn cây khô trải dọc hai bên đường.

Lâm Tư Huyền mắt nhập nhèm, hỏi:

– Chúng ta đang ở đâu vậy?

Không có câu trả lời. Thôi kệ, dù sao mình cũng nhàn.

Chiếc Phaeton rẽ phải, lao mãi về phía trước mà không rẽ đâu nữa.

Đợi đến khi những ngọn cây khô kết thành lưới, Lâm Tư Huyền mới bắt đầu thấy không ổn, xe đang từ từ tăng tốc, cơn buồn ngủ cũng tởn mà trốn đi biệt tăm.

Cậu cố gắng giữ cho giọng nói mình ổn định:

– Biên kịch Trần, chúng ta đang đi đâu vậy?

Vẫn không nhận được câu trả lời, mà Lâm Tư Huyền cũng không có tâm trạng nào đợi anh trả lời. Khóe mắt của Lâm Tư Huyền níu chặt vào đồng hồ tốc độ, 90, 100, 110… Trước khi kim chạm đến vạch tiếp theo, Lâm Tư Huyền hoàn toàn ngoảnh mặt đi, không có can đảm để biết vị trí của cây kim nữa.

– Biên kịch Trần. – Giọng câu bắt đầu run lên – Anh lái chậm lại được không? Tôi hơi chóng mặt.

Lâm Tư Huyền rất sợ tốc độ cao, đặc biệt là khi ngồi ở ghế trước. Có một nguyên nhân là do bẩm sinh, cho nên cậu cũng sợ mỗi khi máy bay xóc nảy. Còn một nguyên nhân quan trọng khác là vào năm cậu bảy tuổi, Lã Như Thanh lái xe chở cậu, vừa lái vừa cãi cọ qua điện thoại, bà càng tức giận thì chân đạp ga càng thêm mạnh, cuối cùng tông thẳng vào một gốc cây, khi Lâm Tư Huyền được bế ra ngoài thì lông mi cậu lướt qua một phiến lá ở đầu ngọn cây.

Lâm Tư Huyền chưa từng kể nỗi sợ này cho bất cứ ai, kể cả Lã Như Thanh.

Chuyện này chỉ có một mình Trần Ký biết.

Tiếng động cơ tựa như axit sunfuric ăn mòn trung khu thần kinh của Lâm Tư Huyền, gặm nhấm từng hơi thở dùng để xoa dịu nhịp tim. Cậu không thể nhìn thấy phía trước, cũng không nhìn thấy bên ngoài cửa sổ, chỉ có thể nhắm chặt hai mắt lại. Não phải cũng bị nhiễm độc, ý thức đang bị bào mòn be bét.

Trần Ký muốn làm gì đây? Muốn mình cầu xin anh ta ư?

Không bao giờ có chuyện đó. Cả đời này Lâm Tư Huyền chưa bao giờ cầu xin ai. Nhưng đó là lúc cậu tỉnh táo, còn bây giờ cậu gần như mất năng lực suy nghĩ, cậu lí nhí nói:

– Biên kịch Trần… xin…

Vẫn không thể nói được.

Vận tốc bây giờ là bao nhiêu rồi? Con đường này còn bao xa nữa?

Trước khi Lâm Tư Huyền chết vì ngạt thở, cậu mở trừng hai mắt, nỗi kinh hoàng xé toạc con đường nhựa thành từng mảnh, tràn vào hốc mắt và khoang mũi cậu. Máu từ vết thương bốc hơi, ngưng đọng thành một câu nói cuối cùng:

– Trần Ký, anh bị điên à!

Vận tốc quá cao, cự ly phanh gấp vượt quá một trăm mét.

Tiếng phanh xe đưa oxy trở lại mũi và miệng cậu, đai an toàn gần như khảm chặt vào xương sườn Lâm Tư Huyền.

Nhịp tim đập dồn như tiếng trống trận, tưởng chừng như muốn xổ ra khỏi lồng ng.ực. Cùng với đó, giọng nói của Trần Ký cũng vang vọng:

– Nhớ lại rồi hả?

Những giọt mồ hôi li ti rỉ ra ở thái dương Lâm Tư Huyền thấm vào tóc cậu:

– Gì cơ?

Trần Ký điềm nhiên như đang vượt qua đèn giao thông:

– Hôm đó cậu đã nói gì?

Lồng ng.ực Lâm Tư Huyền phập phồng mãnh liệt, âm lượng tuy yếu ớt nhưng ngữ điệu rất lạnh lùng:

– Cậu điên à.

– Đúng là nhớ ra rồi. – Trần Ký gõ gõ ngón trỏ vào vô lăng, xe lại nổ máy, nhưng lần này nó chạy đều đều với tốc độ ổn định – Vậy chúng ta có thể đối thoại bình thường rồi.

Anh nói tiếp:

– Lâu rồi không gặp, Lâm Tư Huyền.

Phải, chính là câu này, nhưng không chỉ có thế.

Tuy thời gian đã choàng tấm áo đục ngầu của mình lên khung cảnh trong hồi ức, nhưng Lâm Tư Huyền vẫn biết mình đã nói những gì khi Trần Ký từ chối cậu.

Một câu tương tự với “Cậu điên à?”, nhưng giọng điệu thì hoàn toàn khác với lúc này. Cơn mưa đến từ quá khứ vừa dai dẳng vừa khó chịu, làm đảo lộn hết tất cả mọi thứ, khiến nụ cười hời hợt của Lâm Tư Huyền ướt đẫm như đổ lệ.

“Cậu có điên thì cũng vậy thôi. Trần Ký, tôi không muốn lặp lại đến lần thứ hai đâu.”

Những câu tương tự như vậy, Lâm Tư Huyền nhớ mình từng buông ra không ít lần.

Trong những tháng ngày mà cậu không bao giờ muốn quay đầu nhìn lại.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com