Mưu Sát Hoàng Hôn

Chương 59:



 

Trailer “Khoảng lặng ngày tàn” được tung ra sớm hơn dự kiến, được đăng tải trên tài khoản Weibo của đoàn phim mới tạo ngay ngày hôm đó, vừa công bố được hai mươi phút thì đã lọt vào bảng xếp hạng từ khóa tìm kiếm mảng giải trí.

Dù sao thì đây cũng là dự án được Vân Giản đầu tư khủng nhất nhì trong năm nay, nhìn cách quay dựng và hiệu ứng trong trailer đã có thể nhìn ra được họ tốn kha khá tiền cho mảng hậu kỳ rồi. Bất ngờ là tuy đoạn phim chỉ có năm phút nhưng đã nhét được hầu như tất cả nhân vật trong phim, không cố ý làm nổi bật nhân vật chính để câu chuyện sắp được kể trở nên chân thực và đầy đủ hơn.

Trong đó thậm chí Lâm Tư Huyền còn được ghép một cảnh có lời thoại, Phù Mãn chụp màn hình, gửi vào nhóm chat. Lâm Tư Huyền kéo thanh tiến độ xem đi xem lại ba lần, phát hiện nhân vật công tử trăng hoa này tuy cách trang điểm bình thường nhưng thêm hiệu ứng ánh sáng và hiệu ứng màu thì trông còn đẹp hơn tưởng tượng.

Âm nhạc trong phim được sáng tác bởi một nhạc sĩ có tiếng trong ngành, đoạn nhạc nền trong trailer được chọn lựa rất tỉ mỉ, nhịp trống tạo nên bầu không khí hồi hộp, tiếng đàn thì đem tới màu sắc u ám, khiến cho câu thoại của Lâm Tư Huyền cũng trở nên chân thật hơn.

Một cảm xúc khó tả vẩn lên trong lòng Lâm Tư Huyền, tuy câu thoại này chẳng đáng gì đối với người khác, nhưng đối với cậu mà nói thì nó lại cực kỳ đáng quý.

Nhưng ngay sau đó cậu lại chê mình yểu điệu, thế là bèn dằn cảm xúc khó tả ấy xuống, đưa điện thoại sang cho người bên cạnh xem:

– Em thấy tạo hình này lên hình cũng đẹp, anh thấy sao?

Không ngoài dự đoán, Trần Ký bình tĩnh đáp:

– Lâm Tư Huyền, anh đang lái xe, em muốn đôi mình cùng chết thì hãy chọn cách nào đừng ảnh hưởng đến an ninh công cộng.

Lâm Tư Huyền đã kết thúc công việc ở “Duyên tới chỉ mình em”, đặt chung chuyến bay về với một diễn viên khác, Trần Ký cũng đến sân bay đón cậu như đã hẹn, ở phía sau xe còn có một bó hoa tươi mà đoàn phim tặng cho cậu.

Lần này trở về, Lâm Tư Huyền sẽ dọn đến căn hộ của Trần Ký. Chuyện này là do Trần Ký đề nghị, Trần Ký chỉ hỏi đơn giản là Lâm Tư Huyền có muốn sang ở chung không, mà Lâm Tư Huyền cũng tỉnh bơ cười nhạo anh, bảo anh không nỡ xa mình, sau đó làm bộ miễn cưỡng đồng ý.

Đồ đạc của Lâm Tư Huyền không nhiều, lúc công ty chuyển nhà tới còn không dám tin hôm nay công việc nhẹ nhàng đến vậy. Sau khi chuyển đồ vào nhà xong xuôi, Trần Ký phụ cậu sắp xếp hơn nửa, cuối cùng Lâm Tư Huyền đứng trước cửa chủ động bày tỏ bằng giọng “lương tâm trỗi dậy”:

– Anh yên chí, sau này em sẽ phụ tiền điện nước với anh, cũng cam đoan ở sạch sẽ gọn gàng, không phá hoại sự ngăn nắp trong căn hộ mẫu của anh đâu. Dĩ nhiên, hôm nào em rảnh em cũng sẽ làm việc nhà.

Trần Ký kiên nhẫn nghe cậu hứa hẹn cho xong, từ chối cho ý kiến, chỉ tiện tay cất đôi giày cậu vứt lăn vứt lóc trước cửa lên kệ, mặc cho Lâm Tư Huyền vừa bước vào nhà đã lăn kềnh ra sô pha.

Vì đã chuyển nhà nên cũng phải trả phòng ở chỗ Lâu Thù Vi. Lâm Tư Huyền còn giữ thẻ ra vào chung cư nên hẹn Lâu Thù Vi đi ăn trưa, tiện thể trả thẻ cho nó luôn.

Lâu Thù Vi vừa gặp được cậu là kể mình đã xem trailer phim rồi, còn gửi cảnh có Lâm Tư Huyền cho bạn gái xem.

Gần cuối bữa cơm, trông Lâu Thù Vi có vẻ ngập ngừng như có điều muốn nói. Nhìn cái nết này không hợp với nó chút nào, Lâm Tư Huyền vừa gắp đồ ăn vừa nhàn nhã bảo:

– Có gì thì nói đại đi, giữ trong lòng là lòng thối rữa ra đó.

Nhưng Lâm Tư Huyền không ngờ Lâu Thù Vi lại hỏi mình gần đây có ai tới hỏi cậu chuyện về Lâm Hoằng không. Sau khi nhận được câu trả lời phủ định, Lâu Thù Vi mới ấp úng tiết lộ, dạo này Lâm Hoằng đang rơi vào thế bí.

– Ông ta cũng khôn lắm, lúc Ngụy Dịch Bình xảy ra chuyện là đã cắt đứt sạch sẽ rồi. – Lâu Thù Vi nói – Nhưng không ngờ có người nhúng tay vào, sau này phải xem cái số ông ta thế nào thôi, nhưng dù có thoát được thì cũng trầy da tróc vẩy.

Lâu Thù Vi nói khá mơ hồ, Lâm Tư Huyền phải gặng hỏi mãi mới biết, một số tài liệu mật của Lâm Hoằng bị ai đó tiết lộ ra ngoài, mà người làm chuyện này không phải ai khác mà chính là người vợ ông ta cưới sau này. Không biết cô ta có mâu thuẫn gì với Lâm Hoằng hay là thông đồng với người khác, nhưng sau khi kiếm được chỗ dựa mới thì qua cầu rút ván luôn.

Lâm Tư Huyền chợt nhớ tới những trận tranh cãi giữa Lâm Hoằng với Lã Như Thanh. Trong hàng nghìn câu cãi vã mà Lâm Hoằng xổ ra, ông không chỉ một lần nhắc tới sự dịu dàng, biết điều và ngoan ngoãn của cô bồ nhí. Nhưng con người ai rồi cũng sẽ thay đổi tùy vào hoàn cảnh thôi, ngày xưa người ta ngoan ngoãn chỉ vì đó là con đường tắt duy nhất giúp người ta bước vào nhà cao cửa rộng. Sau khi có nhiều sự lựa chọn hơn thì đằng sau vẻ bề ngoài nết na đó, họ sẽ bắt đầu cân nhắc, tính toán, so sánh được mất.

Còn Lã Như Thanh có lẽ từ khi chào đời đã không phải lo cơm ăn áo mặc nên không thể nào buông bỏ được thể diện và tình yêu.

Sau bữa cơm, Lâm Tư Huyền đột nhiên thấy hơi xúc động nên đã đổi điểm đến tiếp theo, cậu ngồi tàu điện ngầm đến mộ của Lã Như Thanh.

Bình thường thì mỗi năm cậu chỉ đến đây một lần, nhưng hôm nay thì hơi đặc biệt hơn một chút, cậu háo hức muốn chia sẻ tin mừng cho người đã yên giấc ngàn thu nơi đây:

– Kể cho mẹ nghe một chuyện rất hài hước, Lâm Hoằng bị bà vợ mới đâm sau lưng.

Lâm Tư Huyền kể đơn giản hai, ba câu rồi đặt bó hoa giấy mới mua trước mộ, sau đó lại không biết nên làm gì nữa.

Hằng năm mỗi lần đến đây, đa số thời gian đều là khoảng lặng. Sau khi không cần nói những lời úp úp mở mở, Lâm Tư Huyền chẳng còn biết nói gì hơn.

Nhưng hôm nay là ngoại lệ, Lâm Tư Huyền hiếm khi có mong muốn chia sẻ, nói cho Lã Như Thanh biết mình có một bộ phim sẽ bắt đầu phát sóng từ tuần sau, tuy chỉ là một vai nhỏ không đáng để mắt tới, cũng kể cho bà nghe mình vừa quay xong một bộ phim thần tượng mô-tuýp cũ.

– Thôi được rồi, chắc mẹ nghe mấy chuyện này cũng chẳng mấy hài lòng đâu, dù sao thì cũng còn xa lắm con mới đạt được tới kỳ vọng ban đầu của mẹ. – Lâm Tư Huyền nghĩ một lúc rồi nói tiếp – Nhưng ít ra thì con vẫn đang cố gắng hết sức mình.

Hôm nay trời có gió nhẹ, mái tóc vẫn chưa nhuộm đen của Lâm Tư Huyền khẽ lay trong gió, có vài sợi phất phơ trước mặt khiến tia nhìn của cậu trở nên mờ nhòe.

Lâm Tư Huyền đút tay vào túi, chợt phát hiện tít sâu bên trong còn có một món đồ nho nhỏ, móc ra mới biết đây là lá bùa cầu duyên mình mua từ cách đây rất lâu. Ban đầu cậu làm mất lá bùa mà Tô Hồng Đào tặng, rồi sợ cô phát hiện ra nên mới mua lại một cái khác.

Nhưng thực tế thì Tô Hồng Đào cũng chưa bao giờ nhắc tới nó, mà nó thì vẫn ngủ yên trong chiếc quần đã lâu không mặc này, giặt hai, ba lần rồi mà vẫn chưa bị ai phát giác.

Dường như lẳng lặng trong u tối có lời thì thầm của ông trời, thế là Lâm Tư Huyền bần thần nhìn lá bùa, tiếp tục kể cho Lã Như Thanh:

– Không biết mẹ có quan tâm không, nhưng mà con đang hẹn hò rồi, với người mà con đã đem lòng yêu từ rất lâu.

Nghĩ một lúc, cậu bổ sung thêm:

– Người đó cũng thương con từ rất lâu. Hình như con may mắn hơn mẹ một chút.

Khoảnh khắc này, Lâm Tư Huyền nhớ tới câu xin lỗi duy nhất mà Lã Như Thanh từng nói với mình, cũng như nói với chính bản thân bà:

– Dù thế nào thì con vẫn cảm ơn mẹ đã chọn sinh con ra, để con được nếm trải niềm hạnh phúc này.

Lần này Lâm Tư Huyền nán lại khá lâu, khi bầu trời đã buông xuống từng mảng tối, cậu mới nói lời tạm biệt với người nằm dưới bia mộ.

Vừa mới nói xong lần sau con lại tới thăm mẹ thì điện thoại của cậu đổ chuông – là cuộc gọi của Trần Ký.

Lâm Tư Huyền ấn nghe máy, Trần Ký trước giờ nói chuyện điện thoại rất thẳng thắn, anh hỏi:

– Em đang ở đâu?

– Ở một nơi rất xa. – Lâm Tư Huyền trả lời.

Trần Ký nói:

– Gửi định vị.

Khóe miệng Lâm Tư Huyền cong lên như trăng lưỡi liềm:

– Sao, anh muốn đến đón em về nhà hả?

Cười xong, Lâm Tư Huyền mới ngộ ra một chuyện, không ngờ mình vừa buột miệng thốt lên từ “nhà”. Trước giờ cậu toàn gọi là Đình Thủy Tạ hoặc là phòng trọ.

Không cho cậu thời gian ngẫm nghĩ, giọng Trần Ký đã vang lên bên tai:

– Đúng vậy.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com