Mưu Sát Hoàng Hôn

Chương 56: Bản năng



Hôm nay nhiệt độ rất cao, Lâm Tư Huyền cầm một cây quạt điện nhỏ ngồi trên ghế, vừa hạ nhiệt vừa nhìn đàn kiến dọn nhà.

– Anh Lâm, anh Lâm… – Đằng sau có người gọi tên cậu, Lâm Tư Huyền quay đầu lại thì nhìn thấy hai người tóc húi cua chạy về phía cậu. Người đi đầu là trợ lý tạm thời tên Tuấn Kiệt mà đoàn phim “Duyên tới chỉ mình em” phân cho cậu, người đi phía sau là Hồ Tiểu Lộ vì phơi nắng mà đen sạm đi như thể đổi cả chủng tộc.

Hồ Tiểu Lộ phiên bản “nạn dân” xách một cái túi đẹp đẽ, kinh ngạc nhìn cậu:

– Anh Lâm, sao anh ở đây?

– Hỏi gì kì. – Lâm Tư Huyền phì cười trước câu hỏi của cậu ta – Đương nhiên là đi đóng phim rồi, chứ chẳng lẽ đi xông hơi.

– Tôi đã bảo là anh ấy rồi mà. – Tuấn Kiệt đắc ý – Cái tên này đâu có phổ biến, có như tên tôi đâu.

Lần này đến lượt Lâm Tư Huyền hỏi Hồ Tiểu Lộ:

– Cậu cũng làm việc gần đây à?

Hồ Tiểu Lộ gật đầu:

– Anh Mãn giới thiệu em vào đoàn phim của ảnh.

Từ khi nghe nói phim mới của Lâm Tư Huyền cũng được quay ở phim trường lớn, rất gần chỗ quay của mình là Phù Mãn hào hứng dữ lắm. Tuy đến gần cuối tháng Phù Mãn mới có cảnh quay nhưng vẫn muốn tới sớm chơi với Lâm Tư Huyền. Nhưng sau khi biết trong một tuần tới nhiệt độ ở phim trường lớn hôm nào cũng trên 36 độ, hơn nữa còn nhìn thấy màu da hiện tại của Hồ Tiểu Lộ, thì ống nước nhà Phù Mãn bị hỏng đột ngột, sửa chữa tốn nhiều thời gian, có khi phải sửa đến khi trận mưa tiếp theo diễn ra. (*)

(*) sợ cách dịch của mình chưa đủ dễ hiểu, nên mình giải thích thêm, chỗ này ý là Phù Mãn khi biết ở phim trường nóng quá thì lấy cớ là ống nước bị hỏng để khỏi đến sớm á.

– Lần này em được giao trọng trách nặng nề, phụ trách việc ăn uống của cả đoàn, em còn mang một phần bánh ngọt cho anh đây. – Hồ Tiểu Lộ nhấn mạnh, sau một thời gian rèn luyện, EQ của Hồ Tiểu Lộ đã tăng cao, còn tiện thể khen – Anh Lâm, lần này màu tóc của anh đẹp phết đấy.

Xưa giờ vai nam phụ si tình toàn là dân nhà giàu, vì để phù hợp với hình tượng nhân vật, Lâm Tư Huyền không cắt ngắn tóc quá nhiều, nhuộm sang màu nâu sáng và uốn xoăn nhẹ, nhưng đây đã là tạo hình đẹp nhất trong số những vai cậu từng đóng rồi.

Từ khi “Duyên tới chỉ mình em” bấm máy tới nay đã được một tuần, lúc này Lâm Tư Huyền mới ngộ ra, vai nam phụ này tuy không có vị trí cao trong bảng danh sách nhân vật nhưng lời thoại lại nhiều hơn cậu tưởng, dù đa số toàn là những câu sến như con hến. Thợ trang điểm trong đoàn phim mới rất thích nhân vật này, hay gọi trêu là “bé mít ướt”. Lâm Tư Huyền ngoài mặt thì hùa theo đùa nhưng tối nào tập thoại trong phòng khách sạn cũng nổi hết da gà da vịt.

Tối nay cậu phải tập một đoạn cực kỳ lố lăng, Lâm Tư Huyền vừa đọc vừa cảm thán tiếng Trung thật diệu kỳ, rõ ràng sau khi tách ra thì chữ nào cũng rất bình thường, nhưng ghép chúng lại với nhau thì tự động sản sinh ra sức công phá vô cùng hiểm độc, khiến Lâm Tư Huyền thắc mắc không biết tổn thương tâm lý có tính là tai nạn lao động không.

Trần Ký gọi video đến đúng vào thời khắc này. Lâm Tư Huyền không muốn gánh chịu tổn thương này một mình nên sau khi nghe máy đã đọc diễn cảm:

– Anh không nhìn thấy trái tim chênh chao của em sao? Không nhìn thấy ánh mắt em luôn dõi theo anh sao? Chắc chắn anh không nhìn thấy, không thì anh đã chẳng thờ ơ vô cảm như vậy.

Trần Ký vẫn hết sức bình tĩnh:

– Em để điện thoại nghiêng rồi, anh không nhìn thấy thật.

Y như vừa diễn đã đời thì phát hiện ra chưa mở máy quay vậy. Lâm Tư Huyền thấy hụt hẫng nên phê bình anh:

– Sao anh gọi cho em lúc này? Em đang tập thoại.

– Lâm Tư Huyền. – Trần Ký gọi tên cậu – Hôm qua chính em bảo sau này nếu không có cảnh quay đêm thì chín giờ tối mỗi ngày phải gọi cho em mà.

Lâm Tư Huyền khựng lại, nhớ ra hình như có chuyện này thật, mà cậu cũng quên thật. Nhưng cậu tuyệt đối không thể nhận mình sai:

– Em kiểm tra xem anh có nhớ không thôi. Cũng tạm được, gần ba mươi tuổi rồi mà trí nhớ của anh vẫn còn tốt lắm.

Vì để khen thưởng Trần Ký vượt qua bài kiểm tra, tối đó hai người trò chuyện đến tận nửa đêm. Đương nhiên, nếu Trần Ký không vượt qua bài kiểm tra thì hình phạt Trần Ký nhận được cũng y như vậy.

Hai người chỉ trò chuyện khoảng nửa tiếng đầu, Lâm Tư Huyền kể Trần Ký nghe mình gặp được Hồ Tiểu Lộ ở phim trường, tuy trước giờ anh vẫn luôn cho rằng cậu nhân viên này tên Lộ Tiểu Hồ. Khoảng thời gian còn lại thì ai làm việc người nấy, gần đây Trần Ký đang sửa lại một tập truyện ngắn chưa từng xuất bản trước đây. Lâm Tư Huyền rất thích nghe âm thanh anh gõ bàn phím, với nền tạp âm trắng này, không hiểu sao cậu lại vào giấc rất nhanh, ngủ cũng rất sâu.

Dạo gần đây Trần Ký hơi bận, Lâm Tư Huyền cũng không mong Trần Ký đến thăm mình, dù sao thì trong đoàn cũng sẽ có người biết thân phận của anh, Lâm Tư Huyền không thích được quan tâm đặc biệt vì lý do này. Một nguyên nhân khác là Lâm Tư Huyền không muốn Trần Ký quá mệt.

Trước đây Phù Mãn từng hỏi Lâm Tư Huyền khi yêu sẽ như thế nào, cậu trả lời là mình không tưởng tượng ra được. Mà khi chuyện này thật sự xảy ra, Lâm Tư Huyền mới phát hiện bản chất sự việc cũng không khác biệt gì lắm.

Cậu vẫn sẽ nhớ tới Trần Ký ở bất kỳ địa điểm nào, trong bất kỳ tình huống nào, khi ngửi thấy mùi mực nước, hay khi nghe thấy tiếng pháo hoa bắn lên trời cao. Điểm khác biệt duy nhất là ngày xưa cậu nhớ tới anh xong thì sẽ lưu giữ mớ cảm xúc ấy vào đáy lòng, còn bây giờ thì cậu sẽ tưởng tượng vời vợi hơn nữa, nghĩ xem khi nào sẽ cùng Trần Ký ngắm pháo hoa.

Sau mấy ngày oi ả liên tiếp, cuối cùng nơi đây cũng đón được một trận mưa đêm tầm tã. Sáng sớm hôm sau, bầu không khí cũng mát lạnh đến lạ.

Dù phải dậy sớm làm việc nhưng các nhân viên trong đoàn ai nấy đều thoải mái, đến cả bước chân cũng nhẹ tênh, tốc độ nhân viên mang thiết bị đến cũng nhanh hơn nhiều. Lúc trang điểm, Lâm Tư Huyền nghe được thợ trang điểm cảm thán:

– Thời tiết này đến cả che khuyết điểm cũng tệp da hơn.

Tuy khá mệt mỏi nhưng Lâm Tư Huyền vẫn cố đùa giỡn với chị:

– Có khi nào là do da em đẹp lên không?

Thế là bị chị gõ trán từ xa.

– Cũng may trời mát. – Có người tiếp lời – Chứ không mấy người dựng cảnh chiều nay khổ cái thân, phải khuân mấy chục chậu hoa lận.

– Khuân nhiều hoa thế làm gì?

– Em không biết à? Cảnh quay chiều nay đặc sắc lắm, nữ chính bị gia đình dồn ép đến mức muốn nhảy lầu, nhưng rồi lại nhìn ngắm những cụm hoa rực rỡ phía dưới thêm vài giây, đúng lúc này nam chính nhào tới cứu cô, thế là hai người hôn nhau. Mà nói chứ đoạn này viết cũng kỳ khôi thật, làm gì có ai muốn tự sát mà còn dư hơi để ý hoa cỏ xung quanh.

Lâm Tư Huyền nhìn gương, ngáp dài một cái rồi khẽ tiếp lời:

– Vẫn để ý chứ.

Vì đó là ấn tượng cuối cùng về thế giới này mà.

Thợ trang điểm không nghe thấy, hỏi lại:

– Em nói gì cơ?

– Em có nói gì đâu. – Lâm Tư Huyền chớp chớp mắt với chị – Chị nghe nhầm hả?

Thói quen hơn hai chục năm trời khó mà thay đổi ngay được, bây giờ Lâm Tư Huyền chỉ có thể thành thật với tùy người mà thôi. Trước mặt đám Phù Mãn thì thành thật khoảng 50%, trước mặt Tô Hồng Đào thì là 80%, còn trước mặt Trần Ký thì cố gắng đạt gần đến 100%.

Nhưng rất khó để đạt đến mức độ tối đa, vì Lâm Tư Huyền vẫn còn giấu kín một chuyện trong lòng chưa thể bộc bạch với anh được. Lâm Tư Huyền cảm thấy chuyện này cũng không cần thiết phải thổ lộ. Bây giờ cậu đang được đóng phim, còn có thể gặp Trần Ký, có thể gửi tin nhắn cho anh, như vậy là đủ rồi.

Nghĩ đến đây, tin nhắn WeChat của Trần Ký cũng vừa gửi tới: “Anh ra ngoài có hẹn, họp lớp.”

Lâm Tư Huyền cười khẽ, rồi trả lời: “Chán thật. Em làm việc mệt gần chết, anh lại ăn uống chơi bời, sau này anh đừng có gửi mấy cái chuyện bất công như vậy nữa nha.”

Đương nhiên Trần Ký sẽ không chủ động báo cáo lịch trình của mình, nhưng vì đây là một yêu cầu khác mà Lâm Tư Huyền đưa ra. Lâm Tư Huyền cố ý trêu anh, cứ tưởng anh sẽ tiếp tục nhắc đây là lời cậu từng nói, không ngờ Trần Ký lại nhanh chóng hồi âm nhắc chuyện khác: “Mệt lắm à?”

Lâm Tư Huyền khựng lại giây lát, rồi nhắn: “Trần Ký, anh chả có khiếu hài hước gì cả.”

Quả nhiên, “gần đến 100%” là cách miêu tả rất khoa trương, nhiều lúc Lâm Tư Huyền vẫn trốn tránh nói những câu thật lòng không mấy quan trọng. Trước đây cậu và Trần Ký có quá nhiều chuyện không vui, nên cậu mong rằng sau này hai đứa sẽ chỉ còn lại những kỷ niệm vui vẻ mà thôi.

– Đang tán gái hay tán trai thế? Hay là đang hẹn hò rồi? – Thợ trang điểm huơ huơ tay trước mặt Lâm Tư Huyền.

Lâm Tư Huyền cười với chị:

– Có lựa chọn “em đang nói chuyện công việc” không?

– Không thể. – Thợ trang điểm nói chắc nịch, chị thì thầm bên tai cậu – Em chưa đánh má hồng mà đã cười đỏ lựng lên rồi kìa.

Lâm Tư Huyền hơi giật mình, đột nhiên nhận ra một điểm yếu của mình trong lĩnh vực nói dối này. Đó là cậu có thể thành thạo che giấu những chuyện khác nhưng chỉ không thể giấu nổi niềm vui trong mình. Dù có dùng bao nhiêu ngôn từ để trau chuốt thì niềm hạnh phúc vẫn hé lộ qua hơi thở lẫn ánh mắt.

Thợ trang điểm đang nài nỉ tìm kiếm đáp án nơi cậu thì may mắn Tuấn Kiệt gõ cửa ứng cứu kịp thời, đi vào báo cậu phải ra ngoài chuẩn bị quay.

– Em nói với chị sau nhé. – Lâm Tư Huyền lại bỏ lửng, đứng dậy thì vô tình đụng vào cặp của chị trang điểm đặt trên sàn, khi nhặt lên thì phát hiện trên cặp của chị có treo một món đồ trang trí.

– … Đây là gì thế? – Lâm Tư Huyền đột nhiên hỏi.

– Blindbox đấy, gần đây trò này nổi lắm. – Chị trang điểm cầm lên lắc lắc trước mặt cậu – Đây là bản đặc biệt, chị phải thắp nhang cúng ông bà mới bốc trúng đấy.

Một cảm giác kỳ lạ khó có thể miêu tả lại xới tung mảnh đất cằn cỗi để trỗi dậy.

Từ khi khôi phục ký ức tới nay, Lâm Tư Huyền cứ cảm thấy mình đã bỏ sót một chi tiết nào đó, giống như bức tranh xếp hình thiếu mất một mảnh ghép cuối cùng, tuy không ảnh hưởng đến cả bức tranh nhưng lại khiến con người ta ngứa ngáy ruột gan muốn tìm cho bằng được rốt cuộc trên mảnh ghép ấy vẽ hình gì.

Đương nhiên khi chính thức quay phim, Lâm Tư Huyền vẫn tạm thời bỏ lại sự rối rắm vô nghĩa ấy ra sau đầu, bắt đầu nhập vai nói những lời thoại than trời trách đất.

Cảnh quay hôm nay còn có sự tham gia của một diễn viên nhí năm tuổi, trẻ con tuổi này khá nghịch ngợm, Lâm Tư Huyền ban đầu đã chuẩn bị sẵn tâm lý chiến đấu lâu dài, nhưng không ngờ thiên thời địa lợi nhân hòa, cậu bé đó cũng phát huy tốt hơn ngày thường, chỉ quay hai lần là qua.

Bất ngờ hơn là sau khi quay xong, Lâm Tư Huyền vô tình gặp được Phù Mãn ở bên cạnh trường quay, cả Tí Mỡ cũng có mặt.

– Hai người đóng chung phim à? – Lâm Tư Huyền ngạc nhiên.

– Không có, dạo này em đang rảnh. – Tí Mỡ gãi đầu – Nên đến chơi với anh Mãn.

Lâm Tư Huyền gật gù, rồi hỏi Phù Mãn:

– Ống nước sửa xong rồi à?

– Xong rồi. – Phù Mãn ân cần đưa cho cậu một cốc latte đá – Nhân viên bảo trì đem cà phê đến cho cậu này.

Phù Mãn thỉnh thoảng cũng tinh tế khác với bọn trai bình thường, chẳng hạn như vì trời nóng nên không muốn tới sớm chịu khổ, sau đó nghĩ lại thì thấy không hay, hỏi nhỏ Lâm Tư Huyền là có thất vọng về anh không, nếu muốn anh đến thì anh sẽ đến ngay. Thực tế thì Lâm Tư Huyền cũng không quá để bụng chuyện này, thậm chí vì lời thoại sướt mướt của nhân vật si tình này mà cậu càng cầu cho Phù Mãn đừng đến xem cậu quay.

Tiếc là Phù Mãn vẫn nhìn thấy rồi, hơn nữa còn cười nhạo cậu không thương tiếc:

– Công tử trăng hoa vẫn thích hợp với cậu hơn, cậu đóng vai si tình yêu mà không có được nó hơi bị OOC (*) á.

(*): out of character: không hợp tính cách, phá vỡ tính cách vốn có

Lâm Tư Huyền cũng đồng cảm:

– Mỗi tối em học thoại đều sởn cả gai ốc.

– Cũng chưa chắc. – Tí Mỡ vẫn như xưa, nói được ba câu là kiểu gì cũng vòng về tình yêu của mình – Trước khi em tỏ tình em cứ tưởng vợ yêu của em đồng ý yêu người khác rồi chứ, em còn muốn chết nữa cơ, lúc say rượu em khóc sướt mướt trước mặt cổ, sau đó cổ thuật lại cho em đoạn đó, em còn không tin mình có thể nói được mấy câu đó cơ mà. Đôi lúc khi con người ta bị dồn vào đường cùng, bản năng tiềm tàng của họ mới trỗi dậy.

– Đó là cậu thôi. – Phù Mãn tuyệt đối không thừa nhận – Đừng có suy bụng ta ra bụng người, đồ lụy tình.

Tí Mỡ phản đòn:

– Đồ ế chỏng chơ.

Ba người hiếm khi có dịp tụ tập nên đã tìm một nhà hàng cá hấp ở gần phim trường để dùng bữa. Vừa ăn cơm vừa trò chuyện gần hai tiếng đồng hồ, về đến khách sạn đã gần chín giờ.

Lâm Tư Huyền tắm xong đi ra thì cuộc gọi video lúc chín giờ của Trần Ký đã xuất hiện, đúng giờ còn hơn báo thức, Lâm Tư Huyền vừa lau tóc vừa ấn nghe.

Trần Ký không ở nhà, nhìn bối cảnh xung quanh thì có vẻ đang trên một chiếc xe, Lâm Tư Huyền thấy lạ bèn hỏi:

– Tối vậy anh còn đi đâu nữa? Không phải họp lớp buổi trưa rồi à?

Trần Ký trả lời ngắn gọn:

– Có một buổi phỏng vấn lúc mười giờ.

– Hâm à? – Lâm Tư Huyền không hiểu nổi – Phỏng vấn gì mà làm vào buổi tối?

– Đáng lẽ là sáng mai. – Trần Ký giải thích – Nhưng phóng viên đó ngày mai có việc đột xuất, từ ngày mốt trở đi thì anh lại không rảnh, nên người ta mới thương lượng lại với anh là đổi thành tối nay được không, tối đa một tiếng thôi, nên anh đồng ý.

– Không ngờ anh tốt bụng vậy đó. – Lâm Tư Huyền cười giễu – Nhưng sau khi về nhà anh vẫn phải gọi cho em, đừng hòng trốn.

Lâm Tư Huyền kể cho anh nghe vài chuyện của Phù Mãn với Tí Mỡ thì anh đã đến nơi.

Lúc xuống xe, Trần Ký cầm theo một cái hộp được quấn băng keo, loại thường dùng trong chuyển phát nhanh, nhưng vì quấn bừa bộn quá nên trông không giống đồ chuyển phát nhanh tí nào.

Lâm Tư Huyền đang định cúp máy thì chợt thấy cái hộp đó khá quen:

– Đồ gì vậy anh?

– Bạn cùng phòng hồi đại học đưa cho anh. – Trần Ký nói – Kể cũng lạ, nó bảo là mấy năm trước có người đem món đồ này đến cho bartender trong quán bar, bảo lần sau gặp anh thì đưa, nhưng sau này anh không đến quán nữa, bartender cũng quên mất. Cách đây không lâu cậu ta nghỉ việc nên mới nhớ ra cái này, định gọi cho anh thì phát hiện anh đổi số, nên đưa cho bạn anh.

Bất thình lình, Lâm Tư Huyền thấy máu huyết mình chảy ngược, nỗi sợ vô hình ập thẳng vào tim:

– … Bên trong là gì vậy?

– Anh không biết. – Trần Ký lắc mấy cái nghe thử – Không nặng lắm, anh về rồi bóc ra xem sau.

Tim Lâm Tư Huyền đập liên hồi:

– Là quán bar nào? Sao sau này anh không tới nữa?

Lần này tới phiên Trần Ký im lặng, hồi sau anh mới đáp:

– Là quán bar hai chúng ta gặp nhau vào ba năm trước.

Còn tại sao anh không đến đó nữa thì chắc cũng không cần giải thích thêm.

Trần Ký đi vào tòa soạn, cuộc gọi kết thúc, nhưng nỗi hoảng loạn của Lâm Tư Huyền lúc này mới bắt đầu ngoi dậy.

Mảnh ghép còn thiếu kia treo lơ lửng trước mặt, tuy mờ mờ ảo ảo nhưng vẫn có thể quan sát được phần nào đường nét. Lâm Tư Huyền nhớ lại phần ký ức có thể đã bị mình bỏ quên.

Là con búp bê blindbox xấu xí cậu nâng niu trong tay bất kể ngày đêm trong khoảng thời gian cậu bất lực nhất. Trước khi tự tử, cậu từng nghĩ xem sẽ đưa món đồ này cho ai để một thời gian sau họ sẽ đem tới trước mộ cho mình, mà cuối cùng cũng không tìm thấy ứng cử viên thích hợp.

Nhưng thứ khiến cậu nhấp nhổm như ngồi đống lửa không phải là con búp bê đó. Lúc nãy khi Trần Ký lắc cái hộp, Lâm Tư Huyền nghe thấy có tiếng va đập của một vật c.ứng, như tiếng lá cây, tờ giấy, hoặc là một phong thư.

Vậy bức thư trống trơn chỉ viết mỗi hai từ “Di thư” cậu tìm thấy ở nhà kho là do cậu thật sự không bỏ gì vào đó hay là thứ bên trong đã được giao tới một nơi khác?

Cộp, điện thoại rơi xuống đất, một vài mảnh ký ức hiện về giữa những dòng nghĩ suy tạp loạn. Lâm Tư Huyền ba năm trước chậm rãi nhét con búp bê vào trong hộp các-tông, có lẽ nó đã từng được giặt rồi, cũng có thể là chưa bao giờ. Cậu chỉ nhớ mình rất kiên nhẫn đặt cho con búp bê đứng thẳng, mãi lâu sau mới nhét tờ giấy A4 được gấp làm tư vào trong đó. Sau khi hoàn thành, cậu lại dùng băng keo quấn lung tung quanh chiếc hộp cho nó thật khó coi.

Đây là chiếc hộp Lâm Tư Huyền đưa cho bartender, cũng là mảnh ghép ký ức cuối cùng của Lâm Tư Huyền.

Nhưng một lần nữa, Lâm Tư Huyền lại phải nếm mùi bất lực trước sự trêu ngươi của ký ức, cậu không tài nào nghĩ ra được rốt cuộc mình đã viết gì lên tờ giấy.

“Đôi lúc khi con người ta bị dồn vào đường cùng, bản năng tiềm tàng của họ sẽ trỗi dậy.”

Câu nói của Tí Mỡ thình lình vang lên bên tai.

Lâm Tư Huyền biết câu nói này rất đúng, cậu vẫn nhớ “di thư nháp” mình từng viết toàn là “Khi biết tin tôi ra đi, liệu cậu có thấy buồn không”, hoặc là “Trần Ký, tôi cũng không muốn làm Lâm Tư Huyền nữa”, nhưng sau đó lại thấy không hay lắm nên vứt hết chúng đi. Nhưng có một tờ cậu không bỏ đi, có một tờ di thư cậu đã hoàn thành.

Mình đã viết những gì? Lâm Tư Huyền chỉ biết suy đoán dựa trên nội dung mình đã biết.

“Trần Ký, không ngờ tôi lại viết di thư cho cậu đúng không.”

“Trần Ký, tôi thật sự rất thích cậu, biết tin tôi ra đi, cậu có buồn không? Hay là sẽ thấy mừng?”

Hoặc có thể dài hơn chút, dùng hết vốn từ để diễn đạt.

“Trần Ký, tôi mệt quá, ngày nào cũng phải giải quyết hết chuyện này đến chuyện kia, ngày nào cũng phải đối mặt với hàng đống lựa chọn, tôi cũng muốn như những người khác, ngang ngược ỷ lại vào cậu, nghe lời cậu, chẳng phải suy nghĩ gì. Tôi không muốn làm Lâm Tư Huyền nữa, tôi thậm chí không muốn sống như một con người nữa, tôi muốn trở thành một con thú, dựa dẫm vào cậu theo bản năng.”

Tất cả những câu trên đều là ý niệm từng thoáng qua trong trí óc Lâm Tư Huyền.

Lâm Tư Huyền không biết cụ thể mình đã chọn câu nào, cũng không biết nếu lúc này Trần Ký đọc được thì sẽ nghĩ như thế nào.

Không được, không thể để Trần Ký đọc được, nhưng Trần Ký cũng không phải đồ ngốc, càng không cho anh đọc thì khác nào lạy ông tôi ở bụi này.

Vậy thì chí ít, chí ít không cho anh đọc khi anh chưa biết chuyện gì. Nếu như chương truyện bí mật này nhất thiết phải bị tiết lộ thì ít nhất hãy để Lâm Tư Huyền ở thời khắc này nói cho anh biết.

Lâm Tư Huyền bối rối, thậm chí quên mất Trần Ký sắp phải vào phỏng vấn. Cậu lập tức gọi vào số Trần Ký, lần này chuông reo rất lâu anh mới nghe máy, âm lượng rất nhỏ:

– Chuyện gì thế?

Lúc này Lâm Tư Huyền mới nhớ ra chuyện phỏng vấn:

– Trần Ký, anh vẫn chưa bắt đầu phỏng vấn phải không? Em có chuyện muốn nói với anh.

– Ừm. – Trần Ký trả lời – Em cứ nói đi.

Lâm Tư Huyền hít sâu một hơi để lấy bình tĩnh.

– Cái hộp kia, nếu không nhầm thì có thể là chính em đã đưa cho anh. – Lâm Tư Huyền nói – Lúc trước chúng ta gặp nhau ở quán bar đó, em luôn nói với anh đó là tình cờ, nhưng thật ra em tới là để tìm anh.

– Ừm. – Trần Ký đáp.

– Trong cái hộp đó, có thể… có thể là… – Có cố bình tĩnh thế nào thì Lâm Tư Huyền vẫn nói năng rất lộn xộn – Có thể là di thư của em. Khi đó em có một tí ti… suy nghĩ bi quan.

Lần này Trần Ký không ứng tiếng, Lâm Tư Huyền bồi thêm ngay:

– Nhưng chỉ có một tẹo thôi, trong một thời gian ngắn, chỉ hồi sau là từ bỏ rồi, sau này em cũng chưa bao giờ nghĩ đến nữa. Vụ tai nạn ở công trường là tai nạn thật, không liên quan gì đến chuyện này hết.

– Bây giờ em cũng suýt quên nó luôn rồi, nên là, dù trong đó có viết gì thì anh cũng đừng để bụng nhé, được không?

Người phóng viên đã chỉnh đi chỉnh lại chiếc máy ghi âm trên bàn, rồi đọc đại cương thêm hai lần nữa rồi.

Cô cực kỳ mong đợi dịp phỏng vấn này, suy cho cùng thì đây được nghe nói là một trong trong những lần phỏng vấn ít ỏi mà Vạn Vật Trầm Tịch đồng ý thực hiện. Khi hai cuốn sách trước của Vạn Vật Trầm Tịch được xuất bản, cô đã lên kế hoạch phỏng vấn, khi đó cô còn đoán thử tướng mạo đối phương ra sao. Theo kinh nghiệm của cô thì Vạn Vật Trầm Tịch rất có thể là một ông chú đầu hói, nhưng không ngờ anh lại đẹp trai ngoài dự kiến, vóc dáng cũng rất cao to.

Lúc trước cô từng nghe người trong ngành nói vị tác giả này có tính cách lạnh lùng, đặc biệt ánh mắt nhìn mọi người rất sắc bén, cho nên trước khi đến đây cô còn phải chuẩn bị tâm lý. Lúc mới gặp thì phát hiện quả đúng là như vậy, thậm chí cô còn không thể chào hỏi một cách thuần thục như cô hay làm.

Nhưng kỳ lạ là, khi buổi phỏng vấn sắp sửa bắt đầu thì anh ta nhận được một cuộc gọi, ánh mắt thay đổi ngay tắp lự. Cô tốt nghiệp thạc sĩ ngành Văn học, thế mà lại không tìm được từ ngữ nào để miêu tả biểu cảm hiện tại của đối phương. Nếu cố hình dung thì giống như trục chịu lực của một kết cấu thép đột nhiên bị gãy, tất cả các góc cạnh đều đổ sụp xuống, đến cái bóng của kết cấu đó cũng không biết nên nghiêng về phía bên nào.

– Xin lỗi. – Đối phương đột nhiên mở lời – Tôi có việc đột xuất, mười phút sau hẵng bắt đầu được không?

– Đương nhiên là được. – Cô phóng viên gật đầu – Anh cứ tự nhiên.

Trần Ký dùng hết tốc lực chạy về chỗ cất đồ của mình, tìm đến cái hộp được quấn băng keo bừa bãi kia.

Trong tay anh không có đồ vật sắc nhọn nào, nhưng cũng may anh là người rất giỏi xử lý tình huống, không lâu sau đã tìm được đầu mối của băng keo và xé nó ra. Nhưng lúc trước chuyện này anh chỉ làm mất ba mươi giây, bây giờ lại mất rất lâu.

Cuối cùng chiếc hộp cũng được mở ra, trước mắt anh là một con búp bê. Trần Ký dễ dàng nhận ra đó là con búp bê mình xếp hàng rất lâu mới mua được cho Lâm Tư Huyền. Khi đó Lâm Tư Huyền còn nói anh xúi quẩy, bốc phải một con xấu ơi là xấu, rồi bảo mấy ngày nữa sẽ đem vứt.

Bên dưới con búp bê còn một tờ giấy, vốn dĩ gấp làm tư nhưng do để quá lâu nên đã hơi bung ra.

Lúc cầm lên, anh thấy dường như mình không còn thở nữa.

Anh những tưởng đó sẽ là một bức thư rất dài, nhưng bên trong chỉ có mỗi ba dòng:

“Không ngờ tôi vẫn còn giữ nó phải không, hi hi, tôi quên vứt, trả lại cho cậu đó.”

“Bây giờ tôi đang sống rất vui vẻ, chắc vì đã chín chắn hơn rồi nên nhìn thấy nó là lại nghĩ lúc trước bản thân có lỗi với cậu quá.”

“Chúc cậu sau này sẽ sống thật vui vẻ, hạnh phúc.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com