Mưu Sát Hoàng Hôn

Chương 52: Đánh cược



Để bù đắp cho một lời nói dối cần có lời xin lỗi chân thành và một lời giải thích hợp lý, để bù đắp cho rất nhiều lời nói dối thì lại không thể cộng dồn hai thứ đó lại, vì như vậy sẽ khiến chúng trông như một lời nói dối khác mà thôi.

Trong những giây phút đó, bản năng đã từng thôi thúc Lâm Tư Huyền giãi bày hết mọi chuyện, nhưng nhận thức được xây tạo một thời gian dài lại đè nén ha.m m.uốn đó vào cơ thể. Cậu không biết làm sao để chứng minh những lời mình nói lúc này không phải là nói dối.

Lâm Tư Huyền vẫn chưa sẵn sàng để bị chất vấn và từ chối, mà cậu lại không cho phép mình lên sân khấu bộc bạch cõi lòng khi mà chưa chuẩn bị gì cả.

Huống hồ bên trong lại dung chứa quá nhiều ẩn tình. Đại học năm ba, cậu nói với Trần Ký là không gặp lại nữa, vì cậu sắp phải đối mặt với cuộc sống và số mệnh mà mình không hề hay biết; ba năm trước, cậu lại một lần nữa nói vĩnh biệt với anh, vì cậu từng thật sự muốn lìa bỏ trần đời này. Cậu không muốn phơi bày chi tiết những tai ác này trước mặt Trần Ký để đổi lại dù là một gam thương hại, nhưng lại thật sự không muốn dùng lời nói dối để thay thế những chân tướng này.

Đương nhiên, yếu tố quan trọng hơn cả chính là Lâm Tư Huyền không biết Trần Ký có chịu chấp nhận mình hay không.

Trong lúc bối rối, cậu chỉ biết chủ động liên lạc với Trần Ký một cách vụng về. Theo thói quen, cậu gọi Trần Ký đến gặp mình, gửi tin nhắn cho anh, trong quá trình đó lại không dằn lòng được mà nắm tay anh, thử xem Trần Ký có đáp lại hay không.

Trong lúc đợi đèn xanh đèn đỏ, Lâm Tư Huyền rất sợ Trần Ký sẽ cự tuyệt mình, nhưng cũng may là chuyện như vậy không xảy ra.

Điều đó cho cậu cảm giác rằng dù mình có vụng về và lúng túng như thế nào đi nữa thì chuyện này vẫn sẽ có tiến triển.

Trước mỗi lần gửi tin nhắn cho Trần Ký, cậu luôn soạn đi soạn lại trong phần mềm ghi chú; khi biết về bữa tiệc từ thiện, cậu đã chủ động liên hệ với giám đốc Lý hỏi xem Trần Ký có đến không, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, cậu mới đi mua một bộ quần áo mới sau một thời gian dài.

Cậu muốn cùng Trần Ký vun đắp thêm nhiều khoảnh khắc bình dị và ấm áp giống như bao người khác, cho đến khi chúng lấn át được khoảng thời gian xấu xí trong quá khứ. Đến khi ấy, những lời thật lòng mới thật sự đong đầy tấm chân tình.

Chỉ cần Trần Ký vẫn còn chấp nhận.

Nhưng Lâm Tư Huyền không ngờ mọi chuyện lại đột ngột chuyển biến xấu đi vào tối nay. Cậu thậm chí không hiểu lý do là gì.

Lại là một bước ngoặt mà cậu trở tay không kịp. Mọi kế hoạch và chuẩn bị của cậu đều vô hiệu, khiến bản năng chiến thắng nhận thức, sai khiến cậu vụng về ôm lấy Trần Ký, nói:

– Em không có đùa, em chỉ muốn nói chuyện với anh, muốn gặp anh.

Lại nói:

– Anh đừng đẩy em đi.

Nếu Lâm Tư Huyền đủ bình tĩnh, có lẽ cậu sẽ nhận ra Trần Ký đang quan sát ánh mắt cậu.

Kết quả thăm dò của Trần Ký rất rõ ràng, dường như Lâm Tư Huyền thật sự đang lấy lòng anh, đương nhiên là theo cách riêng của Lâm Tư Huyền.

Cái ôm này lộn xộn hơn những cái ôm khác trong trí nhớ của Trần Ký.

Hơi thở dồn dập và tay chân run rẩy của Lâm Tư Huyền khiến Trần Ký tin rằng hành động và lời lẽ của cậu lúc này là tiếng vọng chân thật từ tâm khảm.

Nếu đây là sự thật, Trần Ký nhận ra một điều, có lẽ đây là khoảnh khắc yếu đuối nhất mà anh từng thấy ở Lâm Tư Huyền.

Vậy nên, khi Lâm Tư Huyền ngẩng đầu lên định tiếp tục hôn anh, Trần Ký không còn từ chối nữa.

Lâm Tư Huyền hành động rất cẩn thận, mới đầu chỉ là cọ xát hai cặp môi, sau khi cảm nhận được Trần Ký không từ chối, cậu mới bắt đầu dùng lưỡi tiếp xúc với kẽ môi Trần Ký. Có lẽ vì đây là nụ hôn hẳn hoi đầu tiên của hai người, Trần Ký chợt cảm nhận được một chuyện – hình như kỹ năng của Lâm Tư Huyền rất vụng.

Hai tay Lâm Tư Huyền vòng qua cổ anh, có lẽ vì chưa bị đẩy ra cho nên cậu không còn quá bối rối nữa:

– Trần Ký, anh đáp lại em đi.

Trần Ký chợt nhớ tới một phân cảnh nhiều năm về trước, Lâm Tư Huyền ngồi trên bục giảng, bảo anh rằng “Cậu hãy nhìn tôi như vậy, trong mười phút”. Mà từ lúc đó tới bây giờ có lẽ đã hơn mười năm rồi.

Cái hôn này càng về sau càng biến chất. Khi ý thức được được chuyện này, Trần Ký đột nhiên nắm lấy cổ Lâm Tư Huyền, kéo đầu hai người tách ra.

– Lâm Tư Huyền. – Trần Ký hỏi – Cậu đang quyến rũ tôi đấy à?

Lâm Tư Huyền ngước lên nhìn anh, hỏi:

– Không được sao anh?

Trần Ký không trả lời, chỉ hỏi tiếp:

– Lần này là gì nữa đây?

Lâm Tư Huyền nói:

– Không là gì cả. Chỉ là vì em rất muốn.

Sau nụ hôn chính thức đầu tiên, Lâm Tư Huyền lại tiếp tục nhận được lần quan hệ chính thức đầu tiên với Trần Ký. Cũng như vậy, nếu như cậu đủ bình tĩnh thì sẽ nhận ra một người nói muốn sống tốt cuộc đời mình sẽ không vì hai chữ “rất muốn” của cậu mà đột nhiên đem môi cậu ra mà cắn xé đâu.

Nhưng cảm giác vui sướng này nhanh chóng bị đập tan bởi một nhịp tim rất lạ. Hôm nay động tác của Trần Ký dịu dàng hơn nhiều, khiến cậu giữa buổi vẫn còn dư sức nhổm người lên hòng hôn Trần Ký lần nữa. Nhưng tiếc là Trần Ký không chịu hợp tác, mà phần sức lực dư thừa đó của Lâm Tư Huyền cũng không còn nhiều.

Sau mấy lần thử sức thất bại, khi cậu đã sốt ruột, Trần Ký mới hạ thấp người xuống, hoàn thành tâm nguyện chưa được hoàn thành của cậu.

Trần Ký trở người cậu, đột nhiên hỏi:

– Sao lại xăm hình này?

Lần này Lâm Tư Huyền không muốn nói dối, vì thế mãi không đáp lời. Trần Ký cũng không vặn hỏi nữa, chỉ liên tục dùng tay vu.ốt ve hình xăm đó, khiến Lâm Tư Huyền bất giác căng cứng người mấy lần.

Vì Lâm Tư Huyền mới xuất viện không lâu, Trần Ký tự nhận mình không hề nặng tay, nhưng trông Lâm Tư Huyền vẫn rất mệt mỏi. Khi Trần Ký đưa cậu vào phòng tắm thì Lâm Tư Huyền cũng không còn sức để nói chuyện nữa, nhưng khi nằm lại về giường vẫn lồm cồm bò dậy tựa vào cánh tay anh.

Hôm ở Tích Quan, Lâm Tư Huyền cũng vô thức có hành động tương tự, vì thế Trần Ký đã siết cậu thật chặt trong vòng tay mình, ôm cậu cả một đêm dài.

Còn Lâm Tư Huyền của hiện tại có vẻ vẫn còn sót lại chút ý thức.

Trần Ký vén tóc cậu ra sau tai, gương mặt uể oải và trắng bệch hiện ra. Anh đùa nghịch đôi môi kia một lúc, vì mới tắm xong nên nó cực kỳ mềm mịn.

– Lâm Tư Huyền. – Cuối cùng Trần Ký cũng hỏi – Rốt cuộc lần này cậu định làm gì đây?

Lâm Tư Huyền đã nhắm nghiền mắt, vô thức li.ếm đầu ngón tay anh, mãi mà không trả lời. Trần Ký đợi lâu đến mức tưởng như cậu sẽ không trả lời thì Lâm Tư Huyền mới khẽ khàng hỏi ngược lại:

– Nếu em nói thì anh có tin em không?

Trần Ký nói:

– Nói nghe thử đi.

Nhưng lần này Lâm Tư Huyền không đáp, hình như đã chìm say vào giấc thật rồi.

Hôm sau, đồng hồ sinh học của Trần Ký vẫn đánh thức anh vào khoảng tám giờ. Buổi trưa anh còn phải về văn phòng để bổ sung tài liệu. Xe mà giám đốc Lý cử tới chở anh sẽ đến nơi trong khoảng nửa tiếng nữa. Trong ba mươi phút đồng hồ này, Trần Ký đã dọn dẹp phòng, đồng thời gọi một phần điểm tâm sáng bằng bánh ngọt.

Gọi điểm tâm xong, Trần Ký nhận cuộc gọi WeChat từ giám đốc Lý, ông hỏi sao không thể gọi được vào số điện thoại của anh, khi biết điện thoại anh bị hỏng thì đã xác nhận luôn địa điểm và thời gian xe tới.

Dặn dò xong xuôi, giám đốc Lý hỏi:

– Tối qua xong tiệc cậu đi đâu thế? Gặp được Tư Huyền chưa?

– Tôi trò chuyện với người bên Vân Giản một lúc. – Trần Ký trả lời – Gặp được rồi, sao chú hỏi vậy?

– À à, vì cậu ấy đã hỏi tôi là cậu có tham dự không, rồi mới nhờ tôi giúp thu xếp cho cậu ấy tới. – Giám đốc Lý giải thích – Hai người gặp nhau là được rồi.

Cúp điện thoại, Trần Ký đứng ở đầu giường lẳng lặng quan sát Lâm Tư Huyền. Hai phút sau, chuông cửa vang lên, là bữa sáng anh vừa gọi. Khi Trần Ký đem bữa sáng quay lại giường thì Lâm Tư Huyền đã mở mắt, nhưng vẫn không có sức chống người ngồi dậy.

Lâm Tư Huyền khó lắm mới mở mắt ra được:

– Anh lại phải đi sao?

Trần Ký nhớ lại xem tại sao là “lại”, nhớ ra rồi thì giải thích:

– Buổi trưa tôi có công việc, phải quay về.

Lâm Tư Huyền rũ một tay xuống giường, kéo góc áo anh:

– Hình như anh còn quên một chuyện phải không?

Trần Ký hỏi:

– Chuyện gì?

– Anh vẫn chưa bỏ chặn số em. – Lâm Tư Huyền nói – Vậy làm sao mà em gọi cho anh được.

Trần Ký cúi đầu nhìn những ngón tay thuôn dài của cậu, trên đó còn có một vết sẹo không biết từ đâu mà ra.

Đây chính là Lâm Tư Huyền đang khù khờ lấy lòng anh, khờ như một giấc mơ dị dạng. Khi đối mặt với giấc mơ, có người sẽ chìm đắm trong đó, có người sẽ cố gắng truy tìm nguồn cơn.

Trần Ký thuộc loại người thứ hai.

Anh quyết định đánh cược một lần nữa. Anh có linh tính lần này sẽ thành công.

– Không được. – Trần Ký cố ý nói – Cậu quên lời mình từng nói rồi phải không, đừng nghĩ ăn nằm với nhau một đêm là phải chịu trách nhiệm.

Lâm Tư Huyền nghe xong tỉnh hẳn, nhưng họng nghèn nghẹn:

– Nhưng lần này khác mà.

Trần Ký vặn lại:

– Khác chỗ nào?

Lâm Tư Huyền cố gắng nở nụ cười:

– Em chịu trách nhiệm với anh, không được sao?

Trần Ký xoa đầu cậu:

– Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có mưa, nhớ đem dù đấy.

Trên xe từ hồ Lạc Thê về, Trần Ký đổi sim vào chiếc điện thoại dự phòng mà trước đó anh bảo trợ lý lấy cho mình. Nếu bây giờ Lâm Tư Huyền gọi cho anh thì sẽ hiểu thật ra anh bỏ chặn số cậu từ lâu rồi.

Trần Ký chưa kịp dự đoán bao giờ Lâm Tư Huyền sẽ gọi thì đã nhận được tin nhắn WeChat từ một người: “Hôm nay rảnh không?”

Trần Ký gọi thẳng sang:

– Cậu tra ra được chưa? Chuyện về Lâm Tư Huyền.

– À đúng rồi, nếu anh rảnh thì tối nay gặp nhau đi. – Đối phương nói – Đây là người quen hay là kẻ thù của anh vậy?

Trần Ký không trả lời, hỏi ngược lại:

– Sao cậu hỏi vậy?

– Hỏi cho biết vậy thôi. – Đối phương nghĩ một lúc rồi đáp – Tôi thấy cậu ấy cũng khá thê thảm đấy.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com