Mưu Sát Hoàng Hôn

Chương 45: Không biết



 

Khi Lâu Thù Vi đang ăn tiệc ở nhà bạn thì biết tin cả nhà Bàng Kiến Dân cuốn gói trốn ra nước ngoài. Nó không quá bận tâm vì chẳng mấy hứng thú với tin tức trong ngành này, cũng không có đầu óc kinh doanh. Tới nay, bố nó cũng chỉ cho nó một cái xưởng rượu để quản lý, nó cũng nhàn nhã vui vẻ lắm.

Nó ngồi trên sô pha chơi game, đám bạn thì lại bàn tán hăng say về chủ đề này. Một mặt, chúng cười nhạo Bàng Kiến Dân làm việc phô trương quá, tưởng là có mánh khóe gì rồi, cuối cùng khi người ta thu lưới bắt cá thì vẫn cúp đuôi bỏ chạy; mặt khác, chúng cảm thán làm người vẫn nên đứng về phía lẽ phải, những kẻ trước vội vàng móc nối quan hệ bây giờ đều bị bắt để chịu tội thay. Khi Ngụy Dịch Bình bị bắt, con trai ông ta sợ quá ngất xỉu tại chỗ, giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện…

Mãi cho đến khi nghe tụi nó nhắc tới ba chữ “Ngụy Dịch Bình”, Lâu Thù Vi mới ngẩng đầu lên:

– Ngụy Dịch Bình? Đó là dượng của Lâm Tư Huyền mà.

– Lâm Tư Huyền là ai? – Có người hỏi.

Một lúc lâu sau mới có người giải đáp:

– Con trai của Lâm Hoằng với vợ cũ.

– Chẳng phải lúc trước Ngụy Dịch Bình làm việc cho Lâm Hoằng à? Sao giờ lại đứng mũi chịu sào cho Bàng Kiến Dân?

– Ổng có tài sản gì đâu, đi lấy lòng cả hai bên, kết quả là không ai coi ổng ra gì hết.

Chị họ làm đầu tư điện ảnh của Lâu Thù Vi ngồi xuống bên cạnh nó, châm điếu thuốc, hỏi:

– Chị nhớ lúc trước em với Lâm Tư Huyền là bạn học phải không? Cậu ta còn qua lại gì với bố mình không? Chị thấy phía Lâm Hoằng cũng không an toàn, em đừng dây vào đấy.

Lâu Thù Vi phủ nhận:

– Không có. Lâm Tư Huyền nói nó cắt đứt quan hệ với bố lâu rồi.

– Vậy thì tốt. – Chị họ nói xong lại sực nhớ ra chuyện gì đó – Thảo nào chị cứ thắc mắc sao Ngụy Dịch Bình dám gây ra chuyện như vậy mà vẫn làm chân sai vặt cho Lâm Hoằng, thì ra là hai bố con nhà họ Lâm cắt đứt quan hệ rồi.

Lâu Thù Vi hơi mơ hồ:

– Chuyện nào cơ?

Chị họ nhìn xung quanh rồi hạ thấp giọng, kể:

– Con trai thứ của Bàng Kiến Dân, Bàng Thuật, CEO của Hoan Đằng, nghe nói ngày xưa muốn quan hệ với Lâm Tư Huyền nhưng bị cậu ta phản đòn, ghim thù tới tận bây giờ. Sau đó Ngụy Dịch Bình vội vàng quy hàng, Bàng Thuật nghe nói ổng là dượng của Lâm Tư Huyền nên đã đưa ra một điều kiện, bắt Lâm Tư Huyền phải tới xin lỗi hắn thì mới đồng ý nhường cho một dự án, thế nên Ngụy Dịch Bình mới giăng bẫy.

Lâu Thù Vi tưởng như đang nghe truyện kỳ bí:

– Vậy Lâm Tư Huyền có xin lỗi không?

– Xin lỗi mới cùi. – Chị họ xua tay – Lâm Tư Huyền đến đó rồi, nhưng sau đó đứng trước mặt mọi người bảo Bàng Thuật lấy gương ra soi lại đi, nói xong bỏ đi luôn. Lúc đó Bàng Thuật tức lắm, ra lệnh cho tất cả mọi người không ai được đồn tin này ra ngoài, may mà bạn chị có mặt ở đó, chứ không chị cũng không biết.

– Thế là Ngụy Dịch Bình hận Lâm Tư Huyền thấu xương rồi còn gì.

– Hình như hắn chả ưa gì Lâm Tư Huyền. – Chị họ nghĩ một lúc rồi hỏi – Em là bạn nó mà, em không biết à?

– Em không biết.

Đây là câu mà Lâm Tư Huyền nói nhiều nhất trong ngày hôm nay.

Đây là lần đầu tiên cậu đến đồn công an, cũng là lần đầu tiên cậu biết tên của dượng là Ngụy Dịch Bình.

Trước đây cậu chỉ biết dượng họ Ngụy, vì trong biệt thự của Lã Hiếu Đường, những ai nhỏ hơn dượng hay lớn hơn dượng đều gọi dượng là Tiểu Ngụy. Nếu như không xem ảnh thì thậm chí Lâm Tư Huyền cũng quên mất dượng mình trông ra làm sao. Bây giờ thì cậu nhớ lại rồi, khuôn mặt vuông tròn, đầu hơi hói, vì lúc nào cũng cười nên trên mặt toàn là nếp nhăn.

Gặp ai dượng cũng xu nịnh, nhưng không bao giờ nịnh đúng thứ họ muốn. Những người không xi nhê với chiêu này thì chê dượng là lưỡi không xương, người xi nhê thì nghe xong quên ngay.

Đã có ba người đến hỏi chuyện cậu, hỏi về công việc, cuộc sống và gia đình, đặc biệt là những chuyện xung quanh Lâm Hoằng và Ngụy Dịch Bình, yêu cầu cậu phải kể hết tất cả mọi chuyện.

Nửa tiếng sau, lại có thêm người thứ tư đi vào. Nhìn phong thái của anh ta, Lâm Tư Huyền đoán hẳn đây là sếp của ba người trước. Sau khi vào phòng, anh ta yêu cầu người ngồi bên cạnh tắt máy quay đi, rồi mới lên tiếng:

– Cậu biết tại sao hôm nay chúng tôi gọi cậu tới đây không?

Lần thứ N Lâm Tư Huyền trả lời:

– Tôi không biết.

– Vậy để tôi nói cậu biết. Vụ án này được đội điều tra kinh tế và đội điều tra hình sự hợp tác điều tra, Ngụy Dịch Bình đã bị bắt rồi, cho nên có chuyện gì thì cậu cứ việc nói, không cần phải sợ. Trước đây khi điều tra hành tung của hắn, chúng tôi phát hiện một chuyện rất kỳ lạ. – Viên cảnh sát đó nói – Ba năm trước, xe của hắn từng trả phí đỗ xe hai tiếng đồng hồ ở gần một công trường xây dựng ở góc đường, hai tiếng đồng hồ đó trùng khớp với thời gian cậu xảy ra tai nạn. Cậu thật sự chưa từng thấy Ngụy Dịch Bình sao?

Tối nay, Lâu Thù Vi gọi video với bạn gái mà lòng cứ nhấp nhổm không yên. Sau khi cúp máy, nó không tài nào ngủ được, lại lấy điện thoại, tìm đến khung chat trò chuyện của mình với Lâm Tư Huyền ra xem.

Hồi trưa sau khi biết chuyện, nó không dám tin. Nó bèn gửi cho Lâm Tư Huyền năm tin nhắn thoại rất dài, nói hết những gì mình nghe được hôm nay, hỏi xem rốt cuộc là thế nào. Bây giờ ngẫm lại cả buổi trời mới thấy mình vô ý quá, Lâm Tư Huyền không nhắc đến những chuyện này chắc chắn là vì vẫn còn canh cánh trong lòng, bây giờ mình còn khơi ra khác nào xát muối lên vết thương?

Tiếc là tin nhắn không thể thu hồi được nữa. Nó đang định gửi gì đó nói bù vào thì Lâm Tư Huyền bỗng nhiên gọi tới. Lâu Thù Vi vội vàng bắt máy:

– A lô? Tư Huyền? Mày không sao chứ?

Giọng Lâm Tư Huyền nghe có vẻ mệt mỏi, nhưng ngữ điệu vẫn rất bình tĩnh:

– Những tin nhắn thoại mày gửi cho tao là nghe ai kể?

Lâu Thù Vi có gì đáp nấy:

– Chị họ tao. Hồi nhỏ mày cũng gặp rồi đấy, giờ chị ấy đang làm đầu tư điện ảnh.

Phía Lâm Tư Huyền lại yên tĩnh. Lâu Thù Vi nghe thấy tiếng bật lửa, rồi vắt óc nghĩ xem mấy người có EQ thì thường nói gì lúc này, đột nhiên nghe Lâm Tư Huyền hỏi:

– Mày hỏi giúp tao xem, con trai Ngụy Dịch Bình còn đang nằm viện không? Nếu còn thì nằm ở bệnh viện nào?

Lâu Thù Vi không dám chậm trễ, nửa đêm gửi tin nhắn hỏi chị họ mình. Hôm sau chị họ gửi cho nó một địa chỉ, Lâu Thù Vi lập tức chia sẻ cho Lâm Tư Huyền.

Gửi xong lại thấy sai sai, Lâm Tư Huyền hỏi địa chỉ làm gì? Nghĩ một hồi lại gọi cho Lâm Tư Huyền, nhưng gọi hai, ba cuộc vẫn không ai bắt.

Đến giờ cơm trưa, Lâu Thù Vi ngồi phấp phỏng trên sô pha, vò đầu bứt tai, lấy chìa khóa xe trên bàn trà rồi đi tới địa chỉ của bệnh viện kia.

Nó càng chạy càng hoang mang, vào tới bãi đỗ xe thì chiếm mất luôn hai chỗ trống, chẳng màng bị người ta chửi, khóa xe xong thì chạy vội vào khu nội trú.

Trên địa chỉ chỉ có số tầng, quầy y tá cũng không có ai, Lâu Thù Vi dùng cách khá ngu xuẩn, đó là đi nghe lén từng phòng như một tên trộm. Số nó cũng hên, đi tới phòng thứ ba thì nghe được giọng của Lâm Tư Huyền.

– Năm xưa tôi bị cho thôi học cũng là do dì dượng tố cáo đúng không?

Lâm Tư Huyền định đẩy cửa vào luôn, mà nghe thấy câu này thì đứng chết trân. Nó dán mặt vào tấm kính, nhìn thấy bóng lưng Lâm Tư Huyền. Người Lâm Tư Huyền chất vấn là một người phụ nữ trung niên gầy gò, khá chắc đây là dì của cậu. Dì không đáp lời, đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Xem như ngầm thừa nhận.

Nghe giọng Lâm Tư Huyền có vẻ không hề tức giận, chỉ hỏi như muốn xin lời chứng thực:

– Tôi không hiểu. Rốt cuộc giữa chúng ta có mâu thuẫn gì?

– Mâu thuẫn? – Dì bật cười rồi nói một câu gì đó mà Lâu Thù Vi không nghe rõ, nó đành len lén mở hé cửa ra, nghe được nửa câu sau – Mày nghĩ năm xưa ở biệt thự, tao cam tâm tình nguyện gọt hoa quả cho lũ chúng mày ư?

Lâu Thù Vi không hiểu tại sao vấn đề chính lại từ thôi học nhảy sang tới hoa quả.

– Mày có hiểu cảm giác đó không? Rõ ràng tao không làm sai gì hết, nhưng lại thất bại ngay từ đầu. Từ nhỏ đã như vậy, Lã Hiếu Đường như vậy, đến cả mẹ mày cũng như vậy. Hỏi tới Lã Như Thanh thì toàn là việc học, biểu diễn, hỏi tới tao thì chỉ toàn là “Sao chưa dọn phòng”. – Dì vẫn chưa ngẩng đầu lên, giống như đang lẩm bẩm một mình – Thôi, sao mà mày hiểu được, con trai của Lã Như Thanh làm sao mà hiểu được.

Lâm Tư Huyền lại hỏi:

– Đây là nguyên nhân dì ghét tôi sao?

Dì ho khù khụ hai tiếng, cuối cùng quay đầu lại nhìn Lâm Tư Huyền:

– Đúng, tao ghét mày vì mày chẳng biết con mẹ gì hết.

– Mày chẳng cần làm con mẹ gì hết, Lã Hiếu Đường cũng sẽ trải thảm lót đường cho mày đi, còn con trai tao muốn tìm một giáo viên tốt thì tao với Ngụy Dịch Bình cũng phải đoán ý Lã Hiếu Đường để biết mà tặng quà. Khó khăn lắm mới chọn được cái cốc sứ ông ta thích, tưởng là có hy vọng rồi, nhưng chính mày đã đập bể nó. Nên chuyện này cũng vì thế mà đổ bể.

– Sau đó ông ta lại đưa mày vào trường giỏi, năm đó Vân Vân thi năng khiếu, đến Tết, Ngụy Dịch Bình cất công tìm được một cốc trà cổ đẹp hơn để lấy lòng Lã Hiếu Đường. Nhưng vào thời điểm đó, cũng chính mày nhắc đến chuyện Lâm Hoằng ngoại tình. – Bà càng nói càng xúc động, hốc mắt đỏ ửng – Có biết bao nhiêu năm, biết bao nhiêu ngày, nhưng mày lại chọn ngày đó để nói! Phải, hễ nhà mày có chuyện, hễ Lã Như Thanh có chuyện là không ai quan tâm đến nhà tao nữa.

– Mày có biết khi nghe tin Lã Như Thanh ly hôn tao vui sướng đến mức nào không, nhưng chị ta vẫn ngạo mạn, dù trắng tay nhưng vẫn tỏ thái độ khinh thường người khác, y như mày vậy.

Lâm Tư Huyền cười nhẹ:

– Hình tôi chưa từng khinh thường ai.

Dì không quan tâm đến câu trả lời của cậu, tự nói:

– Mày tưởng bao nhiêu năm nay Ngụy Dịch Bình thích làm con chó theo đuôi người khác lắm sao? Nài nỉ Bàng Kiến Dân, van lơn Lâm Hoằng, mượn tiền mở công ty nhưng lại làm ăn thất bát, cuối cùng phải đi cầu xin Bàng Thuật, ai mà ngờ điều kiện Bàng Thuật đưa ra lại là bắt mày cúi đầu xin lỗi. Tao thật sự không ngờ, bao nhiêu năm trôi qua, đến cuối cùng thì cả thế giới này vẫn dính líu quan hệ với mày.

Lâm Tư Huyền không lên tiếng.

– Mày giỏi thật, là tao đã nhầm, tao không nên bảo Ngụy Dịch Bình giăng cái bẫy đó. Mày là con trai của Lã Như Thanh, sao mày có thể cúi đầu trước người khác được chứ? Mày cũng y như chị ta, chật vật đến mức như vậy rồi, Ngụy Dịch Bình bảo chỉ cần mày xin lỗi là mày sẽ hết khổ, lúc mày đồng ý qua điện thoại, tao còn tưởng cuối cùng cũng được chứng kiến cảnh mẹ con mày chịu thua rồi chứ.

Cuối cùng, nước mắt dì chảy dài:

– Là tao đã lầm. Tao không nên tin mày. Mày giống hệt chị ta, thà chết cũng không chịu khuất phục.

Lâm Tư Huyền nhìn biểu cảm hối hận của dì, đột nhiên nở nụ cười nhẹ nhõm:

– Vậy lúc ở công trường, là Ngụy Dịch Bình đã đẩy tôi ngã?

– Anh ấy không hề đẩy mày. – Nếu dì vẫn còn lý trí thì hẳn phải ý thức được mình không nên khai ra những lời mình sắp nói, nhưng chồng đã bị bắt, con trai thì nằm viện, bà không còn gì để sợ nữa – Bàng Thuật rất tức giận, khi vợ chồng tao lái xe ra khỏi bãi đỗ thì nhìn thấy mày. Chính tao bảo Ngụy Dịch Bình bám theo mày, tao muốn xem thử mày ăn nói mạnh miệng như vậy thì còn có thể đi đâu. Khi mày đứng trên lầu bốn của công trường, tao những tưởng mày muốn nhảy lầu. Ngụy Dịch Bình xuống xe xem mày thế nào, ai ngờ mày chỉ hút vài điếu thuốc rồi đi xuống.

– Ngụy Dịch Bình sợ bị mày nhìn thấy nên quay người bỏ chạy. Bản thân công trường đó xây dựng đã có vấn đề, mới chạy được vài bước đã sập. Anh ấy không hề đẩy mày.

Nghe thế, Lâm Tư Huyền trầm ngâm hồi lâu mới cất giọng nhẹ nhàng:

– Thà ông ta đẩy tôi còn hơn.

Dì nhìn cậu chằm chằm:

– Mày nói cái gì?

Lâm Tư Huyền nhún vai:

– Tôi nói, thà ông ta đẩy tôi ngã còn hơn, như vậy ít ra tôi còn tôn trọng mấy người một chút.

Bộ điệu ráo hoảnh của cậu khiến dì suy sụp hoàn toàn. Có lẽ khi dì bất chấp tất cả nhấc cái cà mèn lên, dì cũng không biết việc tổn thương Lâm Tư Huyền có thể đổi lại được gì, nhưng dì vẫn vô cùng ngứa mắt dáng vẻ thong dong thảnh thơi của cậu.

Lâm Tư Huyền không ngờ đến chuyện này, cũng may đối phương chỉ là một người phụ nữ trung niên, dù đang bị quá khích thì động tác cũng không được nhanh, cậu lùi về sau hai bước là có thể tránh được. Nhưng đột nhiên Lâu Thù Vi xông ra từ sau lưng cậu. Trong miệng Lâu Thù Vi vừa la lớn “Làm gì đó, đây là bệnh viện, ai cho bà động tay động chân” vừa kiên quyết xông vào. Khi đầu Lâm Tư Huyền đập vào tủ áo, cậu cũng không biết rốt cuộc mình bị thế lực nào đẩy.

Cậu muốn chống tay ngồi dậy nhưng cả đêm không ngủ, làm gì còn sức lực đâu. Đầu óc cậu choáng váng, thấy mình bị quá nhiều thứ đè nặng. Cuối cùng, trước khi hoàn toàn mất ý thức, cậu nghe thấy có người gọi tên mình, nhưng không cách nào đáp lại được.

Cậu cảm tưởng như mình đã chu du trong hư không rất lâu rồi, khi mở mắt dậy thì cậu thấy một bình thuốc đang được truyền vào cơ thể mình. Cậu vẫn chưa thể nhúc nhích được, chợt nghe thấy có tiếng người lạ đánh giá mình:

– … Va đập không quá nặng… Chủ yếu là nghỉ ngơi không điều độ trong thời gian dài, đã lâu không ăn uống và ngủ nghê đàng hoàng…

Người đó nói nhiều lắm, Lâm Tư Huyền chưa kịp nghe hết thì lại tiếp tục rơi vào hoang địa.

Lần này cậu ngủ lâu hơn. Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức như thể đã bị người ta bỏ quên.

Không muốn ngủ vùi ở nơi đây, Lâm Tư Huyền cố gắng để mở mắt ra lần nữa. Bình truyền dịch biến mất, thuốc cũng biến mất, trước mặt cậu là bức tường trắng ở căn nhà trọ ba năm trước.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com