Mưu Sát Hoàng Hôn

Chương 42: Ở bên nhau



Trong một tháng tiếp theo đó, Lâm Tư Huyền lại trở về cuộc sống trước khi quay “Khoảng lặng ngày tàn”. Thỉnh thoảng cậu cũng có chat với Phù Mãn và Tô Hồng Đào trong nhóm, nhưng hai người đó đóng hai phim khác nhau cho nên thường trả lời tin nhắn trễ, tần suất trò chuyện cũng giảm đi khá nhiều.

Vai nam phụ si tình mà cậu đi thử vai trước đó, vì nhà sản xuất và đạo diễn có chút bê bối nên việc casting bị kéo dài, đợi mãi mà không thấy thông báo kết quả. Lâm Tư Huyền cũng không định dồn hết trứng vào một giỏ, trong tuần này cậu có đi thử vai một bộ phim ngắn, nhưng người ta bảo có cảnh cần ở trần, thấy vóc dáng cậu chưa đủ cường tráng, thế nên cũng chẳng đi đến đâu.

Những lúc không đi tìm việc làm, Lâm Tư Huyền cũng thử một số phương pháp hồi phục trí nhớ hiệu quả mà cậu tìm thấy trên mạng. Uống thuốc không có tác dụng nên cậu đành phải thử một số phương pháp ghi nhớ liên tưởng hoặc tiếp tục tìm manh mối bị bỏ sót trong chiếc máy tính bảng. Tiếc là tìm mãi cũng chỉ có tấm ảnh ly rượu với ánh đèn kia thôi, mà Lâm Tư Huyền cũng không thể nhớ thêm gì từ hai thứ này, thậm chí đó là quán bar nào cậu còn không tra ra được.

Đầu tháng là ngày giỗ của Lã Như Thanh, mỗi năm Lâm Tư Huyền đến thăm bà hai lần, một là ngày giỗ, hai là ngày Tết. Vì đề tài của “Khoảng lặng ngày tàn” quá đặc biệt nên cũng còn nhiều thủ tục trước khi ra mắt, nhưng cát-xê thì đã được thanh toán rồi, vì thế lần này Lâm Tư Huyền mua cho bà một bó hoa trông cũng hoành tráng. Theo lý mà nói, Lã Như Thanh là một người cực kỳ chú trọng hình thức, lẽ ra năm nào cậu cũng phải mua những bó hoa rực rỡ hơn những ngôi mộ xung quanh, nhưng Lâm Tư Huyền luôn trong tình trạng kẹt tiền, khó khăn lắm mới kiếm được một khoản khả quan, cũng nhờ ơn Trần Ký.

Nhắc đến Trần Ký, Lâm Tư Huyền đã một tháng rồi không liên lạc với anh. Cậu cố gắng kiểm soát tần suất mình nhớ đến anh, nhưng lại cứ thường phá lệ vào những tiểu tiết này. Nhưng cũng chỉ có một giây ngắn ngủi, nghĩ xong là thôi. Tâm lý học hành vi nói, một việc lặp đi lặp lại từ 21 ngày trở thành sẽ hình thành nên thói quen, Lâm Tư Huyền thấy rất có lý. Ngoảnh đầu nhìn lại, Tích Quan và mọi chuyện xảy ra ở Tích Quan đã trở thành câu chuyện bị phủ bụi mờ.

Đứng trước mộ Lã Như Thanh, Lâm Tư Huyền thường không biết nên nói gì. Thời gian cậu và mẹ trò chuyện chân thành với nhau quá ít, khi còn sống thì chẳng để lại được cuộc đối thoại nào có ý nghĩa, sau khi mất thì lại càng không biết mở lời làm sao. Cậu thường đứng lặng nhìn di ảnh của Lã Như Thanh hồi lâu, cậu chọn cho bà tấm ảnh rạng rỡ nhất thời còn trẻ. Cuối cùng cậu quét dọn những thứ linh tinh xung quanh, cúi người vái ba cái, nhắn nhủ rằng mình vẫn còn sống, cũng nói bà biết dù mẹ ở suối vàng thì vẫn còn có người luôn nhớ đến mẹ.

Chỉ có hai điều bất thường, một là sau khi từ bỏ việc tranh thủ cơ hội, Lâm Tư Huyền đã dành thời gian đọc hết “Vụ mưu sát lúc hoàng hôn”. Ai cũng nói tác phẩm đầu tay luôn là sự tổng hòa một phần linh hồn của bản thân tác giả, Lâm Tư Huyền có thể tìm được từ Vu Sơn một số vết tích thuộc về Trần Ký, chẳng hạn như một số thói quen sống hay khẩu vị ăn uống. Nhưng tính cách của Vu Sơn thì không hẳn giống anh, chẳng hạn như lời tỏ tình cuối cùng hắn trao cho Kha Nhiên, Lâm Tư Huyền không thể tưởng tượng ra được Trần Ký có thể nói những câu như vậy. Đương nhiên, có lẽ anh cũng từng nói như vậy với người anh yêu, chỉ là nó không nằm trong phạm vi nhận thức của cậu mà thôi.

Lâm Tư Huyền cũng không ngoại lệ, lên mạng xem người ta phân tích nhân vật nào tốt hơn. Chỉ khác ở chỗ người ta thì thảo luận về Vu Sơn còn Lâm Tư Huyền thì nghĩ thẳng đến Trần Ký. Minh Ngọc Châu có thể thỏa mãn tưởng tượng và nhu cầu về t.ình d.ục của Vu Sơn; Hồ Tiểu Tâm thì khiến Vu Sơn thấy thú vị; còn Kha Nhiên thì Trần Ký viết thẳng trong truyện là, cậu ấy có thể làm bến đỗ cho Vu Sơn. Nếu xét theo mức độ miêu tả thì có vẻ Kha Nhiên khiến tác giả hài lòng hơn cả, nhưng Lâm Tư Huyền vẫn ích kỉ mong rằng cuối cùng Trần Ký sẽ không thật sự tìm một người như Kha Nhiên, một người mà anh phải chăm lo đủ điều, tuy trông Vu Sơn cũng chẳng thấy mệt mỏi gì cho lắm.

Đọc hết tiểu thuyết, điều bất ngờ thứ hai là Lâm Tư Huyền giúp Hứa Uyển một việc nhỏ. Hứa Uyển hợp tác với người ta sáng lập một tổ chức từ thiện mang tính quốc tế, dạo gần đây có một số dự án viện trợ cho các nước kém phát triển, kéo dài một đến ba năm, hiện đang chiêu mộ tình nguyện viên trong nước. Tổ chức đã mở nhiều hoạt động quảng bá, Hứa Uyển mời cậu đến làm trợ lý diễn giả, lý do rất đơn giản, đẹp trai thì dễ thu hút khán giả hơn.

Làm trợ lý khá đơn giản với Lâm Tư Huyền, Hứa Uyển muốn tính lương cho cậu nhưng Lâm Tư Huyền từ chối khéo. Cuối cùng Hứa Uyển mời cậu đi ăn một bữa ở một nhà hàng xoay nằm ở tầng trên cùng của khách sạn mà đã lâu rồi Lâm Tư Huyền chưa đặt chân tới.

Hai người kể cho nhau nghe tình hình dạo gần đây, Hứa Uyển hỏi Lâm Tư Huyền:

– À phải rồi, cuối tuần này có diễn đàn liên hoan phim, cậu muốn đi không?

Lâm Tư Huyền chưa từng nghe nói tới:

– Tôi sợ không có tư cách tham dự.

– Giám đốc Lý có đăng trong nhóm chat mà, lần này đạo diễn Ninh và biên kịch Trần được mời tham dự, đạo diễn Ninh còn lên phát biểu nữa, có thể sẽ nhắc tới “Khoảng lặng ngày tàn” cho nên những ai từng tham gia diễn xuất trong phim mà muốn đi dự thính thì chú ấy có thể sắp xếp cho, nhưng mà phải đăng ký trước.

Dạo này Lâm Tư Huyền không xem tin nhắn của những nhóm chat hồi trước:

– Thôi, tôi đi cũng chẳng được ích gì, chỉ tổ chiếm chỗ người khác.

Dùng bữa xong, Lâm Tư Huyền sực nhớ ra một chuyện khác. Trên tường của nhà hàng xoay có treo mấy bức tranh sơn dầu về hoa tulip, phong cách vẽ khá giống với những tác phẩm trước kia của Vu Nhụy, Lâm Tư Huyền chợt nhận ra mình nên đến thăm mộ chị.

Nhưng cậu không biết Vu Nhụy được chôn cất ở đâu, cũng không thể đường đột nhắn tin cho chồng chị để hỏi thăm. Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Tư Huyền nhớ đến giáo viên mỹ thuật ở trường 46. Vu Nhụy từng nói chị rất thân với cô, mấy hôm nay cũng không bận gì nên Lâm Tư Huyền về đó một chuyến.

Nhưng đến rồi mới biết cô giáo đã nghỉ hưu, người ở phòng giáo vụ đưa cho Lâm Tư Huyền một số điện thoại, nhưng gọi mãi mà không ai nghe máy.

Trước khi trở về công cốc, Lâm Tư Huyền hứng lên đi đến Đình Thủy Tạ, căn nhà cũ của cậu. Chủ nhà mới đã sơn sửa lại rất đẹp, trông có sức sống hơn hồi xưa. Sau khi trở ra, Lâm Tư Huyền lại tản bộ dọc theo lề đường, đi được vài bước thì tới ngõ Lỗ Khai, do dự một chốc rồi vẫn đi tới cuối ngõ.

Tiệm tạp hóa của mẹ Trần Ký từng ở đây, đó cũng là cái thóp mà ban đầu Lâm Tư Huyền lấy ra uy hiếp Trần Ký. Sau nhiều năm, nơi đây đã chuyển thành một cửa hàng văn phòng phẩm. Lâm Tư Huyền không lấy làm bất ngờ, lúc trước cậu biết mẹ anh đã qua đời, cộng thêm với tài sản hiện giờ của Trần Ký thì người nhà anh cũng không cần phải mở tiệm kiếm sống nữa.

Mỗi tội ông chủ của cửa hàng văn phòng phẩm này nhiệt tình quá, Lâm Tư Huyền mới dòm mấy cái đã đi ra hỏi:

– Cậu muốn mua đồ hay là sang tiệm mà nhìn biển hiệu của tôi lâu thế?

Lâm Tư Huyền hơi giật mình, trả lời nửa thật nửa giả:

– Lúc trước ở đây từng là tiệm tạp hóa phải không nhỉ? Không ngờ giờ thành cửa hàng văn phòng phẩm rồi, cho nên tôi mới nhìn lâu hơn chút thôi.

– Tiệm tạp hóa? Tôi được sang nhượng từ một tiệm tạp hóa đấy, chuyện này từ mười mấy năm trước rồi. – Ông chủ huơ huơ tay.

– Làm gì tới mười mấy năm. – Mười năm trước Lâm Tư Huyền mới tốt nghiệp cấp ba thôi mà.

– Sao lại không? Tiệm tôi mở mà chẳng lẽ tôi không rõ? – Ông chủ phản bác ngay – Để tôi nghĩ xem nào, khi tôi vừa dọn đến đây là được sang tiệm, là mười năm, à không, chính xác thì cũng phải 11 năm rồi.

Ông chủ nói chắc như đinh đóng cột khiến Lâm Tư Huyền hồ nghi. Mười một năm trước, lúc đó cậu vẫn chưa thi năng khiếu mà. Tuy sau khi hứa với Trần Ký là sẽ không đến tìm người nhà anh nữa thì Lâm Tư Huyền cũng không đến tiệm này nữa, nhưng cậu vẫn dùng chuyện giấy phép kinh doanh để uy hiếp Trần Ký rất nhiều lần mà, sao lại tới 11 năm được?

Chắc chắn là ông chủ chém gió hay tính nhầm rồi, Lâm Tư Huyền cũng không đắn đo quá lâu.

Sau khi về lại thành phố mình đang sống, tổ chức từ thiện của Hứa Uyển còn một buổi tuyên truyền cuối cùng, Lâm Tư Huyền còn phải giúp lần nữa. Lần này người trợ lý còn lại xin nghỉ nên Lâm Tư Huyền phải làm gấp đôi công việc. Ngoài việc đăng ký thì còn giúp phát tờ rơi quảng cáo, bận bịu hơn nhiều những lần trước.

Khi kết thúc, Lâm Tư Huyền đang đợi người ta tới lấy vật liệu ở trong hội trường thì có một cô gái đi tới trước mặt cậu. Lâm Tư Huyền đang xem điện thoại nên không ngẩng đầu lên, tiện tay lấy một cuốn sổ tay bên cạnh đưa tới, nhưng đối phương lại không nhận mà nói:

– Lâm Tư Huyền. Em muốn nói chuyện với anh.

Lại thêm một người gọi thẳng họ tên cậu nữa. Lâm Tư Huyền ngẩng đầu lên, gương mặt trẻ trung trước mắt đây trông khá quen thuộc. Không đợi cậu nhận ra, cô bé đã tự giới thiệu:

– Em là Trần Thước, em gái của Trần Ký.

Cho đến khi ngồi trong quán cà phê, Lâm Tư Huyền vẫn không biết Trần Thước có gì để trò chuyện với cậu. Do gien di truyền nên Trần Thước cũng khá giống Trần Ký, dáng người cao ráo, đầu nhỏ, tỉ lệ vừa vặn, tướng mặt thì mềm mại hơn Trần Ký một chút.

Nhưng cách nói chuyện của cô bé này lại khá khí thế. Cô bảo là mình đến tìm Lâm Tư Huyền nên kiên quyết muốn trả tiền cà phê. Lát sau cô bưng hai ly Americano đến ngồi đối diện cậu:

– Em không biết anh có còn nhớ em không.

– Cũng có chút đỉnh nhưng không nhiều, con gái lớn thay đổi nhiều mà. – Lâm Tư Huyền nói thật – Em tìm anh có chuyện gì vậy?

Trần Thước đi thẳng vào vấn đề chính:

– Em muốn anh giúp em khuyên Trần Ký.

– Khuyên Trần Ký? – Lâm Tư Huyền không hiểu – Khuyên chuyện gì?

Trần Thước mở tờ rơi quảng cáo mà Lâm Tư Huyền phát ra, chỉ vào một dự án trong đó:

– Những lần tuyên truyền trước em đều đến nghe, em muốn đăng ký dự án này nhưng Trần Ký không cho.

Lâm Tư Huyền đọc thử, là một dự án ở châu Phi kéo dài một năm rưỡi. Cậu không hiểu tại sao Trần Thước lại muốn đăng ký đi cái này, đa số học sinh đến nghe tuyên truyền đều là những bạn có gia cảnh khó khăn nhưng lại muốn trải nghiệm cuộc sống ở nước ngoài, lẽ ra Trần Thước không cần đến nó.

– Em biết anh đang nghĩ gì, Trần Ký cũng nói như vậy với em, anh ấy nói em muốn đi làm hay không thì tùy, muốn du học ở nước phát triển nào cũng được hết, còn những dự án này thì anh ấy thấy không an toàn. – Trần Thước nói – Nhưng em cũng nói với anh ấy rất nhiều lần là em không muốn xài tiền của anh ấy, hơn nữa điểm số của em ở trường chỉ ở mức tàng tàng, sau này ra ngoài kiếm việc không muốn nhờ anh ấy giúp đỡ, dự án này rất có ích đối với lý lịch của em.

Cô nói chuyện rất súc tích. Một mặt, Lâm Tư Huyền khá ngạc nhiên, không ngờ Trần Thước lại có tính cách tự lập như vậy; mặt khác lại không hiểu vì sao mình lại là đối tượng được cô bé dốc bầu tâm sự.

Cậu cũng hỏi như thế:

– Anh hiểu rồi. Nhưng mà cho anh hỏi một câu, tại sao em lại muốn anh khuyên anh ấy?

Trần Thước hỏi ngược lại:

– Không phải hai anh đang quen nhau à?

Ống hút ly Americano sơ sẩy bị cắn một cái. Lâm Tư Huyền suýt nữa không gồng được cơ mặt, nghiền ngẫm hồi lâu cậu mới mở miệng xác nhận lại ba từ “đang quen nhau” mà Trần Thước nói có mang ý mà cậu hiểu hay không:

– Là “quen nhau” theo nghĩa gì vậy em?

– Còn nghĩa gì nữa. – Trần Thước nói – Hẹn hò đó.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com