Mưu Sát Hoàng Hôn

Chương 34: Hàng đính kèm



 

Trong những giấc mơ mà Lâm Tư Huyền không thể nào ngăn trở được thời dĩ vãng, ngoài những phân đoạn ái ân cùng Trần Ký xuất phát từ bản năng nhục dục thì cũng có lúc cậu gặp được một vài cảnh tượng ấm áp thoát ly khỏi hiện thực. Dù sao thì giấc mơ cũng là sự phóng chiếu từ tiềm thức, càng là những chuyện chưa trải qua thì càng dễ xuất hiện. Thỉnh thoảng Lâm Tư Huyền sẽ mơ thấy mình dựa vào lòng Trần Ký, không có bất kỳ hành động nào khác, chỉ vùi đầu vào lồng ng.ực anh, lắng nghe nhịp tim của anh, hòa cùng mạch đập của anh. Cậu bám víu lên người Trần Ký như một loài thực vật ký sinh, xung quanh mưa to bão táp, sấm chớp đùng đùng, thời tiết càng dữ dội thì cậu càng vùi đầu sâu hơn, cho cậu một lý do thích hợp để xem Trần Ký là vùng tránh trú an toàn duy nhất của mình. Còn Trần Ký thì cũng ôm cậu thật chặt đúng như ý nguyện của cậu, như thể sợ những phiến lá của cậu sẽ trượt tay rơi xuống đất trước sự tấn công của mưa bão.

Đương nhiên, giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ thôi. Khi Lâm Tư Huyền cố mở mắt ra thì ánh nắng ngoài cửa sổ vẫn đẹp rực rỡ như ngày hôm qua.

Trong phòng có tiếng thu dọn đồ đạc, Lâm Tư Huyền nhác thấy Trần Ký đang bỏ laptop vào trong cặp, theo bản năng hỏi:

– Anh phải đi rồi à?

Hỏi xong mới thấy hối hận, hỏi thế này thì khác nào mình đang để ý chuyện anh có đi hay không.

– Ừ, mười một giờ bay. – Quả nhiên, Trần Ký hỏi ngược lại cậu – Sao, cậu cần tôi ở lại chăm sóc cậu à?

Lâm Tư Huyền nhắm mắt lại lần nữa:

– Anh cả nghĩ rồi, tưởng mình ghê gớm lắm chắc?

– Vậy sao? – Trần Ký không để ý đến lời chế giễu của cậu, nói xong kéo dây kéo lại, chợt nghĩ đến chuyện gì đó – Bộ phim kia ít nhất phải hai tháng nữa mới khởi động.

Lâm Tư Huyền nghĩ một lúc rồi nói:

– Trần Ký, chuyện tối qua tôi có thể kiện anh tội cưỡng hiếp đấy.

Rõ ràng câu uy hiếp này không có hiệu lực gì với Trần Ký:

– Thế thì nhớ liên hệ với luật sư.

Sau khi Trần Ký đi, Lâm Tư Huyền ngủ thêm chừng một tiếng nữa. Tỉnh dậy lần nữa, cậu ngó ngàng xung quanh, thấy giường bên cạnh để quần áo Trần Ký đã gấp ngay ngắn, không còn gì nghi ngờ, hẳn là tối qua Trần Ký đã ngủ ở giường bên kia.

Ngồi dậy, Lâm Tư Huyền phát hiện mình đang mặc đồ ngủ của anh, tay áo dài hơn cả tay của cậu. Khi vươn tay ra lấy điện thoại, bả vai đau đến mức nhăn nhó, mà không chỉ có vai, cả eo và cổ cũng ê ẩm, thậm chí cậu còn cảm thấy bỏng rát ở một số chỗ trên lồng ng.ực, làm cậu nhớ tới những chi tiết tối qua – sau khi cơn đau ập đến, cậu mất hoàn toàn khả năng phản kháng, sợ mình vô thức r.ên rỉ nên không dám mở miệng chửi anh nữa, sự phẫn nộ cuối cùng chỉ có thể thể hiện qua hàm răng cắn lấy Trần Ký.

Bây giờ cậu đã tin những lời bàn tán trên mạng rồi, Trần Ký chắc chắn là người có kinh nghiệm. Có lẽ là mò trúng chỗ Lâm Tư Huyền khó kìm nén nhất, về sau sức cắn của Lâm Tư Huyền cũng cạn kiệt cùng với ý thức, trí nhớ mơ hồ của cậu chỉ dừng lại ở lúc Trần Ký bế cậu vào phòng tắm.

Nghĩ đến đây, Lâm Tư Huyền thấy cổ họng mình khát khô, chợt phát hiện trên tủ đầu giường có một cốc nước để sẵn, chỉ tội nước đã nguội rồi. Bên cạnh cốc nước còn có một túi giấy, Lâm Tư Huyền cầm lên mở ra thì không ngờ bên trong lại là một ổ bánh mì nhân dâu tây và loại pudding mà cậu từng rất thích ăn.

Lâm Tư Huyền thấy thật tức cười, Trần Ký đúng là một người tốt, đến cả cậu mà cũng được nhận sự chăm sóc chu đáo sau đêm ân ái thế này. Cười một lúc rồi cậu lại bùi ngùi, dù là như thế thì Trần Ký vẫn là người duy nhất trên đời biết cậu thích ăn loại pudding này.

Khi mặc lại quần áo của mình, Lâm Tư Huyền bắt đầu mày mò nguyên nhân vì sao đêm qua Trần Ký lại hung tợn như vậy, nghĩ đi nghĩ lại thì lý do chỉ có thể giống như Trần Ký từng nói, vì cậu là người mà anh muốn đối xử thế nào cũng được. Lâm Tư Huyền chợt thấy vui mừng vì sáng nay mình nói chuyện với anh bằng giọng điệu như vậy, ít ra trông cậu cũng không quá canh cánh trong lòng, nhưng bước tiếp theo nên làm gì thì cậu hoàn toàn không có manh mối nào cả. Không muốn xem chuyện tối qua như một giao dịch, nhưng đau thì cũng đã đau rồi mà lại không đòi gì hết thì càng kỳ lạ hơn, cũng không thể đi kiện anh ta thật được.

Càng nghĩ càng đau đầu, Lâm Tư Huyền đâm hận kẻ đầu têu.

Khách sạn này nếu không gọi lễ tân thì sẽ không có ai tới quét dọn, cậu vứt bừa bộ đồ ngủ đã thay xuống sàn, nghĩ hồi vẫn thấy chưa bõ tức, lại vứt giấy gói bánh mì bên cạnh bộ đồ ngủ.

Nói đi cũng phải nói lại, Lâm Tư Huyền thấy mình cũng có thiên phú dị bẩm, theo như những gì cậu đã biết trước đó, rất nhiều người sau khi trải nghiệm “đêm đầu tiên” thì ngày hôm sau thậm chí còn bị sốt hoặc là không xuống được giường kia, nhưng ngoài cảm giác ê ẩm toàn thân và hơi mất cảm giác ra thì cậu không hề có triệu chứng gì khác.

Sau một hồi nghĩ nung nghĩ nấu, Lâm Tư Huyền quyết định xem mọi chuyện xảy ra hôm qua là một chuyện ngoài ý muốn. Quan hệ giữa cậu và Trần Ký sẽ không vì giấc ngủ này mà thay đổi, cậu cũng không nên để bụng chuyện này quá làm gì. Cứ như hình tượng vốn có của cậu thôi, một kẻ nông nổi lại có thêm một đêm phóng túng nông nổi nữa, ai mà thèm quan tâm đằng sau có những dòng chảy ngầm nào. Còn về chuyện bộ phim… dù sao vẫn còn hai tháng nữa, đến đó rồi tính, nếu trong thời gian này mà mình tìm được công việc mới thì có thể danh chính ngôn thuận từ chối sự giúp đỡ mà Trần Ký bố thí.

Buổi chiều, Lâm Tư Huyền lê tấm thân nhức mỏi bắt đầu chỉnh sửa CV của mình, sau đó gửi thư ứng tuyển cho đạo diễn casting mà cậu đã lưu thông tin trước đó.

Tối nay có buổi quay của Tô Hồng Đào, cậu, Phù Mãn và Tí Mỡ định đến xem.

Trước khi ra ngoài, cậu lại soi gương một lần nữa. Lạ thật, cậu nhớ mang máng tối qua Trần Ký có bóp cổ mình, nhưng nhìn trái nhìn phải vẫn chẳng thấy dấu vết gì, không biết do da mình dày hay là do Trần Ký điêu luyện quá, ra tay không để lại vết tích gì.

Nhưng để bảo đảm thì cậu vẫn mặc một cái áo sơ mi và gài đến tận khuy áo trên cùng.

Phù Mãn nhìn thấy cậu thì nói giỡn:

– Cậu định ứng tuyển làm nhân viên khách sạn hả?

Lâm Tư Huyền cười đáp:

– Ý kiến này cũng hay đấy.

Lúc ăn cơm cùng nhau, Phù Mãn lại bắt đầu bàn về đối tượng mới mà anh trò chuyện qua mạng. Lâm Tư Huyền yên lặng lắng nghe, đột nhiên nhận được tin nhắn WeChat của Trần Ký, nhìn thấy cả cuộc gọi WeChat mà Trần Ký gọi cho cậu lúc nãy, nhưng lúc đó đang ăn cơm nên cậu không nghe máy được.

Thế nên Trần Ký mới gửi tin nhắn hỏi cậu: “Cậu vẫn chưa dậy cơ à?”

Lâm Tư Huyền hơi lờ mờ, trả lời: “Dậy rồi, đang ăn cơm.”

Nghĩ hồi lại thấy sai sai, cậu đoán Trần Ký biết thói quen xấu thời niên thiếu của mình nên không yên tâm, nên mới bổ sung thêm một câu: “Lúc đi tôi đã tắt cầu dao và khóa cửa rồi, còn chuyện gì nữa không?

Xem ra Trần Ký quan tâm chuyện này thật, nhắn xong cũng không thấy anh trả lời. Nhưng Lâm Tư Huyền thì cứ mười phút lại ngó điện thoại một lần, bị Phù Mãn chọc:

– Sao thế, đang đợi kết quả phỏng vấn xin làm nhân viên khách sạn à?

Ăn cơm xong, bọn họ cùng đi ra phim trường. Với cảnh quay tối nay, đoàn phim dựng tạm một quán cà phê đơn giản, xin người dân địa phương một ít hoa thật về cắm.

Tô Hồng Đào đã trang điểm xong nhưng mãi mà chưa được gọi đi quay, cả lũ đợi chán quá, Tí Mỡ không biết lôi từ đâu ra một bộ bài Tây, bốn người bắt đầu chơi bài cào.

Trò này Lâm Tư Huyền quá rành, chỉ mới năm ván đầu đã ăn hết tiền cược của Phù Mãn, làm anh thua há hốc mồm:

– Chơi ăn gian quá, sao anh lại mắc bẫy được?

Lâm Tư Huyền chưa kịp trả lời thì điện thoại lại reo, tận hai tiếng sau Trần Ký mới trả lời tin nhắn vừa nãy của cậu: “Không sốt à?”

Lâm Tư Huyền lại thấy rất lạ, nhưng nghĩ mãi không biết lạ ở đâu. Thế là cậu trả lời: “Không, tôi nói rồi mà, anh đừng nghĩ bản thân ghê gớm quá.”

Phù Mãn chủ động xào bài, chơi thêm ba ván nữa để gỡ nhưng vẫn thua thảm hại, cuối cùng anh suy sụp:

– Không chơi nữa, chơi với con của Thần Bài, thắng không nổi.

Tí Mỡ chơi cũng mệt rồi, bèn hỏi:

– Hôm nay họ làm gì mà dây thun thế nhỉ?

Thợ trang điểm dặm phấn lại cho Tô Hồng Đào, giải thích:

– Cảnh trước là cảnh hôn của nam nữ chính, chắc Tiểu Tạ chưa có kinh nghiệm nên còn căng thẳng, lúc quay cứ run hoài nên phải quay đi quay lại suốt.

Sau khi thợ trang điểm đi khỏi, Tí Mỡ khẽ giọng bảo:

– Thế là nam chính với biên kịch Trần vẫn chưa thành đôi à? Còn chưa táp lên tới miệng… Ui da mẹ ơi!

Nó bị Tô Hồng Đào đá một phát, mấy miếng thịt trên người rung rinh, ấm ức bảo:

– Chị, chị Đào của em, em chọc gì đến chị chưa?

– Bớt bàn tán sau lưng người ta đi. – Tô Hồng Đào nói – Nết gì kì cục.

Tí Mỡ không tin nổi:

– Chứ lúc trước chúng ta chat gì trong nhóm? Những cuộc thảo luận sôi nổi lúc ba giờ sáng của chúng ta là gì hả?

Tô Hồng Đào nói:

– Là chị mày mất ngủ.

Tí Mỡ bắt đầu nghi ngờ cuộc đời, Lâm Tư Huyền phụ Tô Hồng Đào vén tóc ra khỏi mặt, mượn động tác này để nói nhỏ bên tai cô:

– Không sao đâu mà.

Thật ra từ lâu Lâm Tư Huyền đã đoán được có lẽ Trần Ký và Tạ Lạc Duy vẫn chưa xác lập quan hệ, dù sao thì khi Trần Ký đề nghị cũng đã nói mình là một người có nhu cầu, nguyên nhân tìm đến cậu là vì “đời sống tì.nh d.ục không cần chịu trách nhiệm”. Điều đó cho thấy anh vẫn chưa được thỏa mãn nhu cầu này từ người mà anh muốn chịu trách nhiệm. Nghĩ lại cũng phải, yêu đương cần phải chuẩn bị rất nhiều, cần phải đối xử chân thành trong thời gian dài, cần đủ nhiều quan tâm và dịu dàng làm bước đệm trước khi thực hiện bước cuối cùng.

Gần mười hai giờ đêm hôm đó Tô Hồng Đào mới tan làm. Khi kết thúc, Phù Mãn đã chơi điện thoại đến mức cạn pin, trên xe đi về, anh đành vồ lấy những người xung quanh để tám nhảm:

– Ngày mai mấy đứa có rảnh không? Hay mình đi mát-xa đi?

– Ở đây cũng có mát-xa à?

– Có chứ, nhưng không phải tiệm của chuỗi thương hiệu nào đâu, chỉ là một nhà tắm nhỏ thôi.

– Có đàng hoàng không đấy?

– Chắc cũng đàng hoàng…

Tí Mỡ sực nhớ:

– Nhưng em chỉ ở tới cuối tuần là về rồi, ngày mai em định đi mua ít đặc sản đem về. Chỗ này tuy hẻo lánh nhưng nghe nói có loại thảo dược gì đó cũng tốt, đem về cho người già uống.

– Chị cũng muốn đi. – Tô Hồng Đào hỏi Lâm Tư Huyền – Cậu đi không?

Lâm Tư Huyền lắc đầu:

– Mình thì thôi.

– Vậy anh cũng đi. Tư Huyền, cậu cũng đi đi, mai trời đẹp, dự báo thời tiết nói mấy hôm nữa sẽ có mưa đấy. – Phù Mãn khuyên – À, phải rồi, tối qua mấy đứa có nghe thấy gì không, sấm kêu siêu to.

– Có hả? Em không nghe thấy, sáng nay dậy thấy trời nắng gắt mà.

– Do cậu ngủ tít quá đấy…

Nghe tới đây, Lâm Tư Huyền mới thấy hơi khó tin, quay đầu lại hỏi:

– Tối qua có mưa kèm sấm à?

Tí Mỡ gật đầu xác nhận:

– Có đấy, em cũng nghe thấy, nhưng chỉ một lúc là tạnh rồi.

Cuộc trò chuyện sau đó Lâm Tư Huyền không nghe thấy gì nữa. Từ lúc ở trên xe cậu đã bắt đầu suy nghĩ, liệu giấc mơ mình biến thành cây có khi nào đã thật sự diễn ra không. Cậu biết một trận mưa rào không thể lấy ra làm chứng cứ được, thậm chí giấc mơ còn có chức năng chắp vá, có lẽ là cậu nghe thấy tiếng sấm rồi tự vẽ ra giấc mơ ấy cũng không chừng.

Nhưng mà cậu cứ khăng khăng muốn cân nhắc đến khả năng chiếm tỷ lệ rất nhỏ kia, nếu như nó là thật thì lý do gì khiến nó là thật được chứ?

Lâm Tư Huyền chợt liên tưởng tới những manh mối khác vào ban ngày, sau khi nối chúng lại với nhau, dường như cậu đã nhìn ra được mặt mũi của sự thật – dù sao đó cũng là Trần Ký, một Trần Ký có tính trách nhiệm rất cao.

Khác với hẹn hò yêu đương, trình tự giữa họ đi theo chiều ngược lại. Cái ôm có khả năng tồn tại, chiếc pudding và hai dòng tin nhắn là sự quan tâm được gửi chung với lòng nhân từ của Trần Ký là món hàng đính kèm của một cuộc giao hoan thô bạo.

Nhưng điều tuyệt nhất chính là, cậu phát hiện mình đã đánh giá cao bản thân. Lâm Tư Huyền muốn xem tối qua như một tai nạn không đáng nhắc tới, nhưng lại len lén đem chiếc pudding về phòng cất; còn cái ôm và sự quan tâm đính kèm kia khiến việc cai nghiện Trần Ký suốt bảy năm qua của cậu lại một lần nữa trở thành công cốc, khiến cậu một lần nữa nảy sinh chờ mong mỗi khi nhìn thấy tin nhắn của anh, một sự chờ mong chỉ khiến cõi lòng cậu thêm phiền muộn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com