Trước khi thiên tai ập đến thường sẽ có một số điềm báo nhỏ nhặt không đáng chú ý, chẳng hạn như những hòn đá nhỏ thỉnh thoảng lăn xuống trườn dốc trước khi núi bị sạt lở, hay như những vết rỉ nước nho nhỏ trên mặt đường trước khi lũ lụt kéo tới. Nhưng chúng quá đỗi bình thường, quá đỗi tự nhiên nên luôn bị người ta xem nhẹ.
Khi Lâm Tư Huyền bắt gặp tin tức địa phương trên điện thoại về việc Giám đốc Sở Giao thông Vận tải nhiều lần ra vào câu lạc bộ tư nhân bị điều tra, cậu không bấm vào đọc kĩ, chỉ nhìn tiêu đề rồi tiện tay thoát ứng dụng.
– Anh hai ơi, đừng nhìn điện thoại nữa, nhìn mình này. – Zoe ngồi bên cạnh lèm bèm – Đến chịu gay mấy người luôn, ngày nào mình cũng đá lông nheo cho thằng mù coi.
Để phối hợp với thời gian của các vị lãnh đạo, buổi biểu diễn kỉ niệm được ấn định tổ chức vào ngày 20 tháng Năm, những người tham gia biểu diễn mà có người yêu thì đều kêu ca kể khổ, nhưng có phàn nàn thì cũng không ăn thua. (*)
(*) 20/5 còn được viết là 520, đọc na ná với “wo ai ni” nên người TQ xem ngày 20/5 là lễ tình nhân
Trong phân đoạn biểu diễn sắp tới, Lâm Tư Huyền và Zoe có một cảnh hôn, là tình tiết có trong nguyên tác, đương nhiên họ sẽ thay đổi thành kề má hôn giả thôi. Đây cũng là cảnh gây khó khăn nhất khi hai người diễn đôi với nhau, vì Lâm Tư Huyền cứ luôn nhớ tới nụ hôn với Trần Ký hai tháng trước.
Nếu so với nụ hôn đầu thì quả thật nó có phần hung tợn và không hợp lệ cho lắm, nhưng vẫn khiến Lâm Tư Huyền nhớ mãi đến tận ngày hôm nay. Giây phút Trần Ký hỏi cậu “Thế này đã đủ chưa”, trong lòng chợt dấy lên một giả thiết hoang đường, nếu như cậu không phải Lâm Tư Huyền thì cậu nên trả lời như thế nào?
Chưa đủ, không bao giờ là đủ, hãy tàn nhẫn với em hơn nữa rồi ban phát cho em một chút dịu dàng, để em cũng có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh anh.
Nhưng ngay lập tức cậu nhận ra đây là một nghịch lý, không có gia đình này thì cậu hoàn toàn không có phương tiện để uy hiếp Trần Ký, như thế cậu và Trần Ký cũng không thể đi đến ngày hôm nay; mà sinh ra trong gia đình này thì ông trời đã định sẵn cậu chỉ có thể là Lâm Tư Huyền mà thôi. Vậy nên cuối cùng cậu chỉ có dùng cách của Lâm Tư Huyền để trả lời:
– Làm gì mà mạnh bạo vậy, kỹ thuật hôn của cậu tệ quá.
Xem như lương tâm của cậu trỗi dậy, hai tháng nay cậu không còn liên lạc với Trần Ký nữa, cậu vẫn chưa vô liêm sỉ tới mức vì d.ục v.ọng cá nhân mà phá hoại hạnh phúc người khác. Mỗi tội, dù cậu có để mặc hồi ức về Trần Ký khô héo trong tâm trí mình thì thỉnh thoảng chúng vẫn sẽ cháy bùng lên vì một tí ti nhân tố bên ngoài làm mồi lửa.
Chẳng hạn như bây giờ, Zoe hỏi cậu:
– Cậu có định mời bạn bè bên ngoài đến xem buổi diễn không? Hôm qua bên điều phối chương trình bảo mình phải đăng ký trước, nếu không thì không có chỗ đâu.
Lâm Tư Huyền vô thức hỏi:
– Hạn chót là khi nào?
Zoe xem lại nhật ký trò chuyện:
– Hình như là cuối tháng.
Chuyện Lã Hiếu Đường bị điều tra, Lâm Tư Huyền nghe được từ chỗ Lâu Thù Vi.
Từ khi lên đại học chuyển sang thành phố khác, cậu và Lâu Thù Vi cũng lâu lắm rồi không liên lạc với nhau. Hôm đó, Lâm Tư Huyền vừa làm đơn đăng ký một chỗ trống gửi cho đàn anh phụ trách điều phối chương trình, và đang cố nghĩ ra một cái cớ để bắt Trần Ký tới đây. Hôm đó là lễ tình nhân nên kiếm cớ khó hơn mọi lần. Trước khi mò được kết quả, cậu đã nhận được tin nhắn của Lâu Thù Vi: “Bạn tôi ơi, chuyện gia đình mày là thật hay giả thế?”
Tin nhắn này chỉ mới là đợt sóng đầu tiên của cơn đại hồng thủy cuốn Lâm Tư Huyền vào vực thẳm trong tương lai.
Còn những chi tiết từng bị ngó lơ trước đó cũng trồi lên mặt nước vào lúc chân tướng được hé lộ. Những món đồ sưu tầm quý giá được bổ sung hằng năm ở biệt thự lưng chừng núi; những bức thư pháp mà Lã Hiếu Đường viết luôn có người lấy lý do là tán thưởng tài nghệ để mua lại với giá cao… Dù chuyện này không được đăng báo nhưng Lâm Tư Huyền ở cách xa hàng nghìn cây số vẫn có thể cảm nhận được đây là một trận phong ba dữ dội.
Một tuần tiếp theo đó, có hàng đống số lạ gọi điện thoại cho cậu, Lâm Tư Huyền đành phải bật chế độ không làm phiền. Cậu chỉ nghe một cuộc từ Lã Như Thanh, bà bảo cậu đừng bắt máy của ai hết.
Ngày nào Lâm Tư Huyền cũng vùi mình vào tập dợt, giả vờ như mình không quan tâm đến chuyện gì cả, nhưng trốn tránh tạm thời cũng chỉ phí công vô ích. Một đêm nọ, cậu nhận được tin nhắn từ sếp cũ của Lã Như Thanh: “Tình trạng mẹ con không ổn lắm, con về với bà ấy đi.”
Lâm Tư Huyền xin nghỉ phép ba ngày quay về nhà, khi bước vào cửa thì Đình Thủy Tạ đã trở thành đống hoang tàn. Lâm Tư Huyền không nhìn thấy Lâm Hoằng đâu, chỉ thấy Lã Như Thanh đang đứng ngoài ban công.
Bà đứng quay lưng lại với cậu, nghe thấy tiếng bước chân cũng không ngoảnh đầu lại, tay phải ấn mẩu thuốc lá vào chậu hoa.
– Từ lâu ông ta đã biết sẽ có ngày này. – Lã Như Thanh nói.
Lâm Tư Huyền biết nguyên nhân bà không chịu quay đầu lại, vì bà đang không thể kiềm chế nổi cơn nghẹn ngào.
– Chuyện của Lã Hiếu Đường không còn cơ hội xoay chuyển nữa. – Bà cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, giống như đang trần thuật lại một sự thật không liên quan đến mình – Đứa con rơi của Lâm Hoằng bây giờ vẫn chưa có hộ khẩu, ông ta nói nếu mẹ chịu ly hôn thì ông ta sẽ để lại căn nhà này cho mẹ.
Bà nói rất đơn giản, với tính khí thường ngày của bà thì chắc chắn sẽ không buông tha cho Lâm Hoằng dễ dàng như vậy, nhưng không ngờ Lâm Hoằng quyết liệt hơn cả bà. Chỉ là Lâm Tư Huyền không ngờ bà sẽ khóc, chẳng biết có phải là thần giao cách cảm giữa hai mẹ con không mà giờ phút này thậm chí cậu hiểu được nguyên nhân bà khóc – đó là sự đau khổ tột cùng vì thứ tình yêu bà không bao giờ công nhận.
– Lâm Hoằng rũ bỏ rất dứt khoát. – Lã Như Thanh tiếp tục nói – Nếu như con cầu xin ông ta, có lẽ ông ta vẫn tiếp tục chu cấp cho con, xem đó như cách giậu đổ bìm leo với mẹ.
Lâm Tư Huyền hỏi:
– Còn mẹ thì sao?
– Bán hết đồ đi chắc cũng không đến mức chết đói.
Lâm Tư Huyền hỏi:
– Ý con là, đến giờ phút này mẹ cũng không cần con nữa ư?
Lã Như Thanh làm thinh hồi lâu mới trả lời:
– Những lời mẹ nói hôm đó chỉ là lời trong lúc nóng giận. Hồi mang thai con, mẹ và ông ta cãi nhau rất nhiều, ông ta qua đêm ở bên ngoài rất nhiều lần, khi đó vẫn còn có thể phá thai, mẹ đã từng cân nhắc, nhưng cuối cùng mẹ vẫn chọn giữ con lại.
Cuối cùng, bà nói:
– Mẹ xin lỗi. Con có muốn theo mẹ không?
Đó là lần duy nhất Lâm Tư Huyền nghe thấy bà nói ba từ này. Lâm Tư Huyền bảo:
– Con sẽ không bao giờ đi tìm ông ta đâu.
Dù còn rất trẻ nhưng Lâm Tư Huyền vẫn có thể đoán trước cái giá phải trả cho sự lựa chọn của mình, nghĩa là từ nay về sau cậu cần phải học cách sống tằn tiện.
Cậu có niềm tin đối mặt với biến cố cuộc đời, nhưng trên đường trở về trường, cậu chợt nhận ra, quyết định mà cậu đưa ra sẽ khiến cậu không còn bất kỳ đặc quyền gì để mà ra lệnh cho Trần Ký nữa.
Cuối cùng, Lâm Tư Huyền nghĩ kĩ rồi gửi tin nhắn cho anh: “Ngày 20 tôi có một buổi biểu diễn, không đủ người, cậu đến quay phim giúp tôi.”
“Nếu lần này cậu biểu hiện tốt thì từ nay trở đi tôi sẽ buông tha cho cậu.”
Đến tận sáng ngày 20, Trần Ký vẫn không trả lời cậu. Mà Lâm Tư Huyền cũng không dám bổ sung những nội dung đe nẹt như lúc trước nữa.
Trước khi lên sân khấu, Zoe khen cậu:
– Kiểu trang điểm của cậu hôm nay quá tuyệt vời. Đẹp điên lên được.
Lâm Tư Huyền cũng khen lại một cách công nghiệp:
– Cậu đẹp hơn, mắt cậu trông to hơn đấy.
Có người gọi hai người đi chuẩn bị, Lâm Tư Huyền kiểm tra điện thoại, vẫn không có tin nhắn nào cả.
Phúc lợi cho diễn viên khá tốt, nhà trường sắp xếp chỗ ngồi cho người nhà diễn viên ở hàng thứ ba. Đây là lần đầu tiên Lâm Tư Huyền đóng vai chính trước mặt công chúng, tuy sau này cậu mới biết đây cũng là lần cuối cùng. Cậu và Zoe hoàn thành rất suôn sẻ, khi nắm tay chào khán giả, cậu nhìn thấy năm, sáu người ở hàng thứ ba bên cánh phải đang nhiệt liệt hoan hô, cậu nhận ra có bố mẹ Zoe và anh lập trình viên. Giữa khu vực khán giả người nhà và nhà trường có một chỗ trống, đó là vị trí mà cậu đã đăng ký.
Sau khi buổi diễn kết thúc, cậu thay trang phục xong thì bị Zoe kéo lại chụp selfie, chụp xong Zoe đưa cho cậu một bó hoa tươi:
– Cưng, cầm giúp mình đi, mình muốn đi chụp ảnh với chồng yêu.
Lâm Tư Huyền nhận lấy, chê:
– Gọi gì mà sến súa quá.
Không chỉ mỗi cách xưng hô mà đến cả hành động còn sến súa hơn. Cặp tình nhân kia đi chụp kiểu gì mà biến đâu mất tiêu luôn.
Lâm Tư Huyền ngồi đợi ở cánh gà đến khi cô lao công vào dọn vẫn chẳng thấy Zoe đâu. Cậu ôm bó hoa đi ra cửa thì chạm mặt đàn chị trang điểm cho cậu ở cửa hội trường. Chị khen cậu hôm nay biểu hiện rất tốt, Lâm Tư Huyền nói cảm ơn, hai người đều cầm đồ trên tay nên trao nhau một cái ôm khá kỳ cục.
Vừa tiễn đàn chị đi thì Lâm Tư Huyền nhìn thấy Trần Ký. Đã hai tiếng trôi qua kể từ lúc buổi diễn kết thúc, Lâm Tư Huyền lại ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người anh, chắc là mới đi hẹn hò xong, còn uống rượu nữa chứ. Đúng là yêu vào rồi là con người ta có thể phá lệ ngay.
Trong khoảnh khắc ấy, Lâm Tư Huyền bỗng thấy nhẹ nhõm. Cậu cảm thấy mình dễ hài lòng hơn bản thân cậu tưởng, Lã Như Thanh cho cậu một chút tình mẫu tử, cậu nhận lấy; đêm nay Trần Ký ban cho cậu năm phút muộn màng, cậu cũng quyết định nhận lấy.
– Sao bây giờ cậu tới tới? Muộn mất rồi đấy. – Lâm Tư Huyền nói – Tôi đã nói nếu cậu biểu hiện tốt thì sau này sẽ tha cho cậu, thế mà cậu cũng không biết trân trọng cơ hội.
Trần Ký nói:
– Hồi tối tôi có việc bận.
Đương nhiên tôi biết cậu có việc bận. Lâm Tư Huyền nói:
– Vậy thì lẽ ra cậu cũng nên trả lời tin nhắn tôi chứ, cũng may hôm nay có người khác quay phim cho tôi rồi, không thì lỗ nặng. – Không đợi anh trả lời, Lâm Tư Huyền nói tiếp – Thôi, tôi là người bao dung, tha thứ cho cậu đấy, tuy lần này biểu hiện của cậu chưa được tốt nhưng sau này tôi sẽ không sai bảo cậu nữa đâu.
Trần Ký nhìn cậu thật lâu rồi mới hỏi:
– Thật không?
– Không tin à? – Lâm Tư Huyền cười với anh – Yên tâm đi, nhà trường quy định từ năm ba trở đi là được đi đóng phim rồi, chưa chắc tôi sẽ ở trường suốt. Hơn nữa bây giờ tôi cũng không thiếu người để sai vặt, nếu có thể ký hợp đồng với công ty thì người ta sẽ cho tôi một người trợ lý.
Lần này là thật. Sẽ không lặp đi lặp lại, không lật lọng nữa, cậu thật sự được giải thoát rồi.
Trần Ký làm thinh một lúc mới nói:
– Được.
Có lẽ đây là lần cuối cùng hai người gặp nhau, Lâm Tư Huyền bỗng nhiên ngộ ra được điều này. Vì thế cậu nhìn Trần Ký lâu hơn hai giây, mắt của anh, mũi của anh, bờ môi mà cậu mới chỉ hôn được một lần duy nhất, nhưng cũng chỉ dám nhìn hai giây thôi, lâu hơn nữa thì không ổn.
Lâm Tư Huyền nói:
– Tạm biệt, mong rằng sau này cậu đừng đụng phải một người hay gây sự vô cớ như tôi nữa.
Cũng mong rằng sẽ có ngày tôi hoàn toàn xóa được cậu khỏi bộ nhớ.
Nghỉ hè năm đó, Lã Như Thanh ký đơn ly hôn với Lâm Hoằng. Đây có lẽ là lần duy nhất bà chịu thỏa hiệp, vì muốn cho Lâm Tư Huyền có chỗ nương thân, tuy cuối cùng căn nhà này vẫn phải bán đi để trả tiền viện phí.
Lần đầu tiên Lâm Tư Huyền thử đến cửa hàng tiện lợi làm thêm trong kỳ nghỉ hè, mới đầu cậu không quen lắm, đứng lâu thì bị tuột đường huyết, nhưng cậu làm quen rất nhanh, vẫn thuận lợi hoàn thành công việc.
Học kỳ một năm ba, Lâm Tư Huyền đang nhờ người hỏi xem có cơ hội đóng phim nào không thì giáo viên làm thủ tục học bạ gọi cậu tới. Khi cậu nhìn thấy hiệu trưởng thì trong lòng đã có linh tính chẳng lành.
Quả đúng như vậy, thầy kể một cách tế nhị, nhà trường có hai vị lãnh đạo bị điều tra vì tác phong không nghiêm chỉnh, họ đã khai ra một số hành vi tự ý sử dụng công quỹ và lạm dụng chức quyền. Một người trong số họ trước đây khi làm giáo sư ở trường khác đã từng nhận hối lộ của Lã Hiếu Đường, năm Lâm Tư Huyền thi, Lã Hiếu Đường đã nhờ họ thực hiện một số hành vi không đúng đắn để cháu mình giữ chắc một ghế vào trường.
– Sau khi điều tra, các thầy biết em không hề biết nội tình, nhưng việc nhập học của em quả thật trái với quy định, ý kiến của lãnh đạo là, họ sẽ không đề cập đến em khi công khai tin này. – Cuối cùng thầy nói – Và khuyên em nên tự nộp đơn xin thôi học.
Ánh nắng ngoài cửa sổ rất rực rỡ, làm Lâm Tư Huyền hơi thất thần.
Cậu không biết nên sắp xếp ngôn từ của mình như thế nào, đột nhiên cậu hỏi:
– Nếu bọn họ không can thiệp, xét về mặt khách quan, phần thi của em có đạt yêu cầu không?
Thầy không lên tiếng, viện trưởng trả lời thay:
– Giả thiết này không được thành lập, bọn họ là giám khảo của em, từ giây phút họ được ủy thác thì cách mà họ nhìn em đã không còn khách quan nữa rồi.
Một tháng sau, Lâm Tư Huyền thu dọn đồ đạc rời đi từ cổng sau. Nhà trường không đề cập nguyên nhân cậu thôi học, nhưng trên đường đi vẫn có rất nhiều ánh mắt dõi theo cậu. Mắt cậu vẫn nhìn thẳng về phía trước, tự nhủ mình có tay có chân, sau khi ra khỏi đây thì vẫn có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Đúng lúc sau khi ly hôn, sức khỏe Lã Như Thanh ngày càng yếu, cậu về sẽ có thêm thời gian chăm sóc bà.
Lâm Tư Huyền kéo vali đi bộ đến trạm tàu điện ngầm, đi ngang qua cổng trường Trần Ký. Lần này cậu không dừng lại, không đợi anh xuất hiện nữa.
Lâm Tư Huyền cảm thấy mình hẵng còn may mắn, vào lần cuối cùng cậu gặp Trần Ký trong đời, ít ra cậu vẫn được hoa tươi tôn sắc, vẫn mang hào quang rực rỡ. Giả sử sau này Trần Ký có hồi tưởng thì ít nhất ấn tượng cuối cùng về cậu vẫn là dáng vẻ đầy kiêu hãnh ấy, tuy rằng cậu không có lòng tin về giả thiết này cho lắm.