Lâm Tư Huyền cảm thấy giấc này mình ngủ rất lâu, nhưng sau khi tỉnh dậy thì vẫn thấy người mỏi nhừ.
Không chỉ thế, đầu đau suốt từ tối qua đến giờ chưa hết, bụng nóng ran, nói ngắn gọn là khó chịu toàn thân, y hệt triệu chứng say rượu.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Lâm Tư Huyền bắt đầu hồi tưởng đêm qua đã trác táng cỡ nào.
Bành Kiêu gọi nhân viên bê rượu ra y như muốn đớp sạch cả kho rượu tiệm người ta, hơn nữa còn chỉ cụng ly với mỗi Lâm Tư Huyền, từ khi Lâm Tư Huyền nói cái câu dìm hàng Tạ Lạc Duy để nâng bi hắn là hắn đã coi Lâm Tư Huyền là “bạn tri kỉ” cuối cùng trên đời này, tất cả những người khác đều không xứng được hắn ưu ái.
Sau đó là màn phối hợp trong im lặng, trong khi Lâm Tư Huyền nói những lời hay ý đẹp để đánh lạc hướng Bành Kiêu thì Tô Hồng Đào lén đổ đi một nửa rượu, tiếc là nền tảng của cậu quá kém nên cuối cùng vẫn say quắc cần câu.
Đã mấy năm rồi cậu không uống đến mức này. Hồi cấp ba thì có nhậu nhẹt nhiều hơn, khi cảm thấy nguy hiểm thì có thể viện cớ để chuồn êm, sau khi thôi học thì cậu không còn liên lạc với đám bạn nhậu nữa, còn những cuộc hẹn khác thì không thể nói về là về được.
Thế tối qua mình đã trở về bằng cách nào nhỉ? Cậu nhớ mang máng mình đâm sầm vào cửa kính một lần, lúc sắp ngã thì bám được vào cây chổi để đứng thẳng, cố gồng leo lên một chiếc xe hơi đen, được Hồ Tiểu Lộ hay là ai đó dìu về, cuối cùng là không mở được cửa phòng rồi không hiểu làm sao đó lại vào được phòng Trần Ký… Cuối cùng thì Lâm Tư Huyền cũng tỉnh táo hẳn rồi.
Bất chấp toàn thân đau nhức, cậu ngồi phắt dậy trên giường, đảo mắt nhìn xung quanh, cái phòng ngăn nắp như trại cải tạo kiểu mẫu này chính là nơi ở của cái tên cuồng sạch sẽ bi.ến th.ái nào đó. Tệ hơn là khi Lâm Tư Huyền định xuống giường thì phát hiện mình không mặc quần.
Có người sau cơn say thì sẽ hoàn toàn mất trí nhớ, có người lại nhớ không sót chi tiết nào, Lâm Tư Huyền thì nằm ở giữa. Cậu cố gắng lội ngược dòng thời gian về tối qua nhưng vẫn không tài nào khôi phục mọi tình tiết, nhưng vẫn nhớ mang máng một số câu mình đã nói.
“Trần Ký, rót cho tôi cốc nước.”
“Trần Ký, cởi giày cho tôi.”
Những chuyện sau đó thì không nhớ lắm, nhưng chỉ mấy câu này thôi thì Lâm Tư Huyền cũng đã muốn cho bản thân một tràng pháo tay rồi. Uống rượu làm càn được đến mức này thì xem như mình cũng độc nhất vô nhị.
Chưa kịp tiến hành phê bình bản thân thì trước mặt đã vang lên tiếng khóa cửa, Lâm Tư Huyền siết chặt góc chăn theo bản năng, mũi chân cũng rúm lại.
Nhưng người đi vào không phải Trần Ký, mà là Hồ Tiểu Lộ đã dìu mình về tối qua. Hắn đang cầm một hộp giữ nhiệt:
– Anh Lâm? Anh dậy rồi hả? Húp ít canh giải rượu đi này.
Lâm Tư Huyền thả lỏng, nhưng trong lòng lại dấy lên một chút khó hiểu:
– Trần Ký đâu?
Hai từ này lại hù Hồ Tiểu Lộ giật mình:
– Anh à, anh đừng có gọi thẳng họ tên người ta như vậy.
Lâm Tư Huyền khựng lại một lát rồi hỏi lại:
– Biên kịch Trần đâu?
– Đi rồi, hôm qua bên Vân Giản nói việc kiểm duyệt phim có việc cần họp nên biên kịch Trần về trước rồi, tám giờ sáng bay. – Hồ Tiểu Lộ nói – May mà đi rồi ấy, chứ không em sợ bị liên lụy… Anh Lâm, anh có biết tối qua anh đã làm gì không hả? Cũng may biên kịch Trần người ta tốt tính, không chấp nhất anh, còn cho anh ở lại một đêm.
Tầng này toàn là phòng hai giường đơn. Lâm Tư Huyền nhìn sang giường bên cạnh, chăn mền được gấp vuông vức, y như chưa có ai ngủ vậy, nhưng cậu biết đó cũng là một trong nhiều thói quen của Trần Ký.
Lâm Tư Huyền trả lời Hồ Tiểu Lộ:
– Không nhớ nữa.
– Anh Lâm, sau này anh đừng uống rượu nữa, nguy hiểm quá, nguy hiểm về mọi mặt. – Hồ Tiểu Lộ do dự cả buổi, cuối cùng mới khuyên bảo hết nước hết cái – Mà có uống thì cũng đừng gọi em, lần sau em thà đi dìu chục cô gái về còn hơn.
Hồ Tiểu Lộ đặt thẻ phòng 417 vừa cập nhật xong xuống, bảo là giờ phải đi phát cơm nên vội vàng rời khỏi phòng.
Lâm Tư Huyền đứng dậy, mặc quần áo của mình vào hẳn hoi, đứng trước gương kiểm tra kĩ lại lần nữa. Cũng may trên người không có dấu vết gì, tối qua chỉ ngủ một cách đơn thuần mà thôi. Sau khi xác nhận xong chuyện này thì cậu tự thấy mình vớ vẩn. Với cái thái độ mà Trần Ký đối với mình, tối qua cho cái giường ngủ nhờ đã là hết tình hết nghĩa rồi, sợ không chừng còn tiết lộ mấy chuyện xấu hổ ngày xưa trước mặt Hồ Tiểu Lộ nữa, chứ lo lắng mấy chuyện khác chẳng bằng thừa.
Lâm Tư Huyền theo thói quen vứt cái áo vừa mới thay lên giường, lại phát hiện sự bừa bộn của nó không ăn nhập gì với căn phòng mà đến cả thùng rác còn không có rác, thế là cậu đành gấp tượng trưng hai cái xong đặt lại ở đầu giường.
Khi chuẩn bị rời đi, chân Lâm Tư Huyền khựng lại.
Bây giờ cả căn phòng này chỉ còn mình mình, Hồ Tiểu Lộ và Trần Ký trong khoảng thời gian này sẽ không quay lại, vì vậy những chuyện xảy ra đằng sau cánh cửa này sẽ không có ai biết.
Nghĩ vậy, Lâm Tư Huyền phát hiện bất giác chân mình đã đứng trước tủ quần áo rồi.
Có lẽ thời gian Trần Ký quay về không quá dài nên đa số áo khoác anh đều treo ở đây chứ không đem theo. Chiếc ngoài cùng chính là cái áo gió màu đen anh mặc ở tiệc bấm máy, mấy bộ treo phía sau cũng toàn là màu tối, không một cái nào mang màu sắc rực rỡ. Hầu hết quần áo đều cùng một nhãn hiệu, tên thương hiệu Lâm Tư Huyền cũng từng nghe qua, không phải là thương hiệu xa xỉ nhưng nổi tiếng về chất lượng tốt.
Ma xui quỷ khiến, Lâm Tư Huyền dấn người tới, hít hà một hơi thật khẽ, vẫn là mùi bột giặt lẫn với mùi thảo dược ngày xưa.
Cậu không lưu luyến quá lâu, đóng cửa tủ lại, rồi lặng lẽ bước tới trước bàn làm việc. Xấp giấy A4 được xếp chồng vuông vức đặt ở giữa bàn, có vài quyển sách đè lên trên, toàn là bản gốc tiếng Anh, Lâm Tư Huyền chỉ đọc hiểu được vài từ, gì mà sân khấu điện ảnh hay là nguyên lý gì đấy.
Bên cạnh chồng sách có một cuốn lịch, in logo của Truyền thông Vân Giản. Trên lịch có mấy ngày được khoanh lại: ngày 17 là giỗ mẹ, ngày 24 Trần Thước khám sức khỏe, ngày 28 nhận báo cáo khám sức khỏe của Trần Thước… Trên lịch cũng có dán vài tờ giấy ghi chú, liệt kê những chuyện cần làm trong lần trở về này, ngoài họp ra thì còn phải thay khóa điện tử, ra ngân hàng đăng ký bảo hiểm, còn viết một dòng “Hợp đồng của Tạ”, không rõ ý nghĩa của cụ thể của nó là gì.
Lâm Tư Huyền chợt nhớ tới hồi cấp ba vô tình nghe được một bạn nữ khuyên bạn mình đừng viết thư cho Trần Ký, vì cách mà anh xử lý thư tình thuộc loại lạnh lùng vô tình nhất, không trả lời thư cũng không thể hiện bằng bất kỳ ngôn từ nào, chắc chắn khi yêu đương sẽ có nguy cơ tiềm ẩn gây bạo lực lạnh. Lâm Tư Huyền nghe vậy thì âm thầm phủ nhận trong lòng, với người mà anh để tâm, Trần Ký luôn tận tâm tận lực hết mức có thể, mỗi tội phạm vi này quá hẹp. Điều này cũng chưa từng thay đổi suốt bao nhiêu năm qua.
Điện thoại hai phần trăm pin gồng mình vang lên âm báo, Lâm Tư Huyền nghe máy.
– A lô? Tư Huyền? – Giọng Tô Hồng Đào như sắp chuyển sang hát death metal – Cậu đang ở đâu?
– Thôi, hôm nay mình không có lịch quay, mình ngủ một lát. – Tô Hồng Đào nói – Cảnh cuối của cậu là khi nào, tối nay à?
Lâm Tư Huyền đáp:
– Dời sang ngày mai rồi.
Cảnh quay cuối của Lâm Tư Huyền là lần xuất hiện áp chót của cậu trong phim. So với lần quay tập thể trước đó thì nhiệm vụ lần này đơn giản hơn rất nhiều, chỉ cần diễn tay đôi với Tạ Lạc Duy thôi.
Tình tiết câu chuyện cũng không phức tạp, công tử trăng hoa đối đầu với nam chính, đây cũng là lần đầu tiên nam chính để lộ nhân cách tàn bạo vô tình của mình trong trạng thái bình thường. Cảnh này cũng không nằm trong nguyên tác, những cảnh quay chuyển tiếp được thêm vào nhằm đảm bảo tính liền mạch khi xem phim, dù sao trong sách cũng có miêu tả tâm lý chi tiết, độc giả có thể hiểu được tại sao nam chính lại giết người hàng loạt, sau khi chuyển thể thì tâm lý này cần được thể hiện qua cảnh tượng và đối thoại.
Ngày quay phim vẫn âm u như mọi ngày, quay không được thuận lợi cho lắm. Không phải vì những nhân tố gây rối khác, chỉ là những tình tiết liên quan đến thay đổi cảm xúc khá là thử thách kỹ năng diễn xuất và sự phối hợp giữa các diễn viên.
Công tử trăng hoa đi tới trước mặt người thợ điện, giọng chế nhạo:
– Sao mày không rút kinh nghiệm vậy hả? Tao đã cho mày cơ hội rồi mà.
Trong bóng tối, người thợ điện đột nhiên ngẩng đầu lên:
– Mày nghĩ mày oai lắm hả? Mày tưởng mày là cái rốn vũ trụ sao? Mày chẳng qua chỉ là một con chó cậy quyền cậy thế hiếp yếu cắn càn thôi.
Công tử trăng hoa khựng lại một giây rồi lập tức bùng cơn phẫn nộ:
– Sao mày dám ăn nói với tao như vậy hả!
– Cắt! – Ninh Phái hô dừng lần thứ tư, vẫn chưa hài lòng – Tiểu Tạ, cậu làm hơi lố rồi, đọc thoại cũng không có cảm xúc nữa. Tiểu Lâm, cậu không có biến chuyển cảm xúc. Hai người điều chỉnh lại đi.
Lâm Tư Huyền uống hớp nước. Bóng tối đã xòe rộng, có thể cảm nhận được nỗi lo âu của những người xung quanh đang tăng lên từng phút một.
Sau khi tiếng hô “Action” vang lên, Lâm Tư Huyền lần thứ năm đi tới trước mặt đối phương, nói:
– Sao mày không rút kinh nghiệm vậy hả? Tao đã cho mày cơ hội rồi mà.
Nhưng không ngờ, đột nhiên Tạ Lạc Duy sửa lời thoại:
– Mày nghĩ mày oai lắm hả? Mày ngông cuồng chỉ để che giấu sự bất tài, mày huênh hoang chỉ để khỏa lấp nỗi sợ hãi. Mày tưởng mày là cái rốn vũ trụ nhưng trong mắt tất cả mọi người, mày chỉ là một thằng đáng thương đến thảm hại.
Lâm Tư Huyền không kịp liệu, cứng đơ người ngay tại chỗ, một giây sau mới nhớ ra lời thoại của mình:
– Sao mày dám ăn nói với tao như vậy hả!
Kết thúc cảnh quay, Ninh Phái khá ưng bụng:
– Biểu cảm và lời thoại rất tự nhiên.
Trợ lý đưa nước tới, trợ trang điểm tới dặm phấn. Hồn phách Lâm Tư Huyền thì vẫn lang thang ở đâu đâu, cậu hỏi Tạ Lạc Duy:
– Cậu sửa thoại à?
– Vâng. – Tạ Lạc Duy hỏi Ninh Phái – Được không đạo diễn? Em tự ý thêm vào hai câu.
– Tôi thấy thêm vào rất hay. – Ninh Phái nói để hỏi ý những người khác, rồi hỏi ngược lại Tạ Lạc Duy – Cậu tự nghĩ ra à?
– Không ạ. – Tạ Lạc Duy lắc đầu – Mấy hôm trước khớp kịch bản với biên kịch Trần, anh ấy bảo có thể thêm hai câu này, nhưng lại không thể tự ý sửa kịch bản gốc, nhưng thật ra em thấy thêm vào khá hay nên ban nãy mới sử dụng.
Lâm Tư Huyền nhìn thấy hai thợ trang điểm nhìn nhau rồi trao một nụ cười khó tả.
Cậu không thể nào tham gia vào niềm vui thầm kín của mấy chuyện hóng hớt, cậu hẵng còn ngâm cứu hai câu thoại lúc nãy.
Qua được cửa ải khó khăn này, những màn sau đó diễn ra rất suôn sẻ.
Trước khi trời tối hẳn, bọn họ kết thúc buổi quay của cảnh này, Lâm Tư Huyền cũng chính thức hoàn thành vai diễn của mình trong đoàn “Khoảng lặng ngày tàn”.
Bộ phim này khá nhiều nhân vật phụ, cũng không ai dư hơi tổ chức ăn mừng hay nghi thức gì để chúc mừng họ hoàn thành công việc. Ninh Phái chỉ tới hàn huyên với Lâm Tư Huyền vài câu, nói mấy câu tạm biệt giữa đạo diễn với diễn viên, cũng xem như là tạm biệt Lâm Tư Huyền và nhân vật này.
Lâm Tư Huyền không có quá nhiều dao động cảm xúc, cùng lắm là cảm thấy vui mừng vì mình đã quay xong một nhân vật được đặt tên.
Đợi đến khi quay về khách sạn thì lại bị Tô Hồng Đào gọi xuống ban công lầu hai. Lâm Tư Huyền nghi hoặc tiến về phía trước, đẩy cửa ra thì thấy Tí Mỡ giơ lên bó hoa không biết tên gì được gói bằng giấy báo, đưa tới cho cậu:
– Chúc mừng anh Lâm đã hoàn thành vai diễn!
Đây là lần thứ hai Lâm Tư Huyền ngây người trong hôm nay, lần này cậu mất ba giây mới hoàn hồn, sau đó mới nhận lấy hoa:
– Cảm ơn nhé. Nhưng mà mấy cậu hái ở đâu vậy? Có bị chủ nhà mắng là hái trộm không?
– Không có. – Tí Mỡ khai thật – Toàn là hoa dại bên vệ đường chả ai thèm thôi.
– Ăn với chả nói. – Phù Mãn đá nó một cái – Đây gọi là quý vật của thiên nhiên.
Tô Hồng Đào:
– Tặng vật.
– Anh biết mà. – Phù Mãn lườm mắt – Anh cố ý nói vậy đó.
Lâm Tư Huyền cười chân thành, nói cảm ơn lần nữa:
– Cảm ơn mọi người, thật lòng đó.
Lâm Tư Huyền là người đầu tiên hoàn thành vai diễn trong số bốn người này. Phù Mãn mua bốn lon bia, Tô Hồng Đào vẫn còn rén chuyện hôm bữa nên không chịu uống, Lâm Tư Huyền thì uống nửa lon, giữa chừng bị Tô Hồng Đào nghiêm khắc ngăn cản.
Gió đêm làm lòng người sảng khoái vô vàn. Tô Hồng Đào hỏi Lâm Tư Huyền:
– Cậu định hôm nào đi? Có ở lại vài hôm không?
– Không. – Lâm Tư Huyền lắc đầu, cậu vẫn phải về nghĩ cách giải quyết tình hình kinh tế của mình, nhưng lúc này cậu cũng không kể nhiều – Chiều mai đi, nào về hết chúng ta hẹn nhau một bữa.
Trưa hôm sau, Lâm Tư Huyền thu dọn mớ hành lý ít ỏi của mình, đứng trước cửa sổ ngắm nhìn Tích Quan lần cuối. Mùa xuân tới rồi, tấm băng rôn phai màu hẵng còn đó, ngoài những cành non mới nhú thì mọi thứ vẫn chẳng thay đổi gì so với một tháng trước. Lúc đến đây, cậu ngạc nhiên tự hỏi sao nước mình lại có một phố huyện lạc hậu như vậy, nhưng tới lúc phải đi thì lòng lại cồn lên chút lưu luyến. Dường như Tích Quan chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là chờ đợi, chờ người đến, đợi người đi, hào phóng chào đón mỗi một người đến đây bằng vẻ tiêu điều nhất của mình. Trước khi đi, Lâm Tư Huyền đi chào tất cả các sếp, cuối cùng đến phòng của giám đốc Lý.
Giám đốc Lý nghe chiều nay cậu đi thì cảm thấy rất ngạc nhiên:
– Sao đi sớm vậy?
Lâm Tư Huyền nói đùa:
– Tiết kiệm tiền phòng cho đoàn phim ấy mà.
– Không đợi biên kịch Trần về rồi chào à? – Giám đốc Lý hỏi cậu – Đáng lẽ hôm qua cậu ấy về rồi, nhưng nghe nói cuộc họp kiểm duyệt phim không thuận lợi lắm, sáng nay mới giải quyết xong, tối nay là về tới rồi.
Lâm Tư Huyền nghe thế cười cười:
– Biên kịch Trần bận quá mà, sau khi về tôi sẽ gọi điện thoại cảm ơn anh ấy.
Đi hết một vòng, Lâm Tư Huyền về lại phòng mình, kiểm tra xem còn bỏ sót đồ đạc gì không.
Cuối cùng mới rút dây sạc, nhét chung một chỗ vào balo với cái bùa cầu duyên mới mua đặt ở đầu giường. Cậu định xem dự báo thời tiết, cái điện thoại cũ kĩ cứ bị lag mãi, Lâm Tư Huyền theo thói quen quẹt tắt hết tất cả ứng dụng chạy nền.
Khi quẹt đến ứng dụng ghi âm, cậu đột nhiên dừng tay.
Lâm Tư Huyền bấm vào, bên trong có một đoạn ghi âm rất dài, cậu biết nội dung là gì, nhưng vẫn bấm phát lần nữa. Đó là đoạn ghi âm không hoàn chỉnh về ký ức cậu thiếu hụt sau khi say xỉn.
“Tôi tưởng cậu chỉ giả vờ thảm hại thôi, không ngờ lại sống thảm hại thật.”
“Nhậu nhẹt bao nhiêu bữa, gặp gỡ bao nhiêu người, sao vẫn ra nông nỗi này?”
Sau đó là một quãng im lặng khá dài, chắc lúc đó hai người đã vào phòng vệ sinh, chỉ nghe thấy lác đác vài tiếng vọng, không rõ cụ thể đã xảy ra những chuyện gì. Lâm Tư Huyền kéo thanh tiến độ đến nửa tiếng sau, lại có một số tiếng nói gần hơn nhưng vẫn nghe không rõ, chắc do cậu đè lên lỗ loa nên cản trở việc ghi âm.
Nhưng sau một quãng âm thanh mơ hồ thì có một câu nói được thâu rất rõ tiếng: “Trùng hợp quá, Lâm Tư Huyền, tôi cũng ghét cay ghét đắng cậu.”