Mưu Sát Hoàng Hôn

Chương 13: Trao đi chân thành, nhận lại chân thành



Gió cuối xuân không lạnh cũng chẳng nóng. Trần Ký đứng tại chỗ, dường như đã hiểu ra tình huống hiện tại, hỏi ngược lại bằng giọng chế giễu:

– Chỉ vì tôi nói cậu không là cái thá gì trong mắt tôi? Học sinh tiểu học cũng không ấu trĩ như vậy.

Lâm Tư Huyền nhìn lại anh. Trần Ký mặc áo tay ngắn màu đen, kích cỡ khá nhỏ, khung xương cộm lên qua lớp vải, nhìn kĩ thì phát hiện khuỷu tay và xương quai xanh của anh có vài vết đỏ, lần đánh nhau hôm bữa anh cũng không hoàn toàn lành lặn.

Trần Ký cố ý không mặc đồng phục, xem ra đã chuẩn bị sẵn tâm lý dùng ngôn ngữ cơ thể để giải quyết, chẳng hạn như đứng yên mặc cho Lâm Tư Huyền tẩn một trận để đổi lại giấy phép kinh doanh.

Nhưng rõ là Lâm Tư Huyền không cho anh toại nguyện:

– Ấu trĩ à? Cũng có chút chút. Vậy thì cậu có thể không làm, quyền lựa chọn nằm ở cậu.

Mười phút, 600 giây, ba bài hát, một phần tư tiết học, một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn.

Lâm Tư Huyền không biết mình trông như thế nào trong mắt Trần Ký. Anh chẳng thể hiện bất kỳ cảm xúc nào nên Lâm Tư Huyền không biết hiện giờ anh đang nghĩ gì. Nhưng Lâm Tư Huyền không quan tâm. Hai người đứng cách nhau không tính là gần nên cậu không thể nhìn thấy rõ bóng ngược của mình trong con ngươi Trần Ký, nhưng cậu đoan chắc mình đang tồn tại trong tầm mắt của anh.

Không có ai đếm giờ, tiếng cười nói của các bạn cùng lớp đẩy cửa ùa vào trở thành chuông báo thức.

Người thứ ba bước vào đây là cán sự môn Văn, nó ngửi thấy mùi chiến tranh nên nhạy cảm hỏi:

– Hai cậu đang làm gì thế? Không xảy ra chuyện gì chứ?

Lâm Tư Huyền lịch sự trả lời nó:

– Lúc trước mình và bạn học Trần có chút hiểu lầm, mới nãy đã bộc bạch tâm sự nên hiểu lầm đã được giải quyết rồi.

Cậu bước xuống bục giảng, đi tới bên cạnh Trần Ký. Cậu ngước nhẹ đầu lên, tặng cho anh một nụ cười tươi rói:

– Sau này chúng ta sẽ là bạn bè.

Tối hôm sau, Lâm Tư Huyền nhận được điện thoại của dượng.

Trước giờ dượng cậu vẫn luôn khách sáo với cậu, mỗi khi họp mặt gia đình thì dượng luôn dùng nhiều tính từ khác nhau để ca ngợi cậu, lúc gọi tới cũng không vào thẳng chủ đề chính mà mào đầu bằng những câu hỏi thăm, sau đó mới hỏi khéo là cậu với Trần Ký ở trường có thân thiết không.

– Cũng thân ạ. – Lâm Tư Huyền nói – Gia đình cậu ấy khó khăn lắm hả dượng?

– Có hơi khó xử. – Có lẽ dượng đã tốn cả ngày trời để thỏa hiệp với hai bên sếp Bàng và Lâm Tư Huyền, hơn nữa cũng đã đưa ra quyết định, vì vậy lời miêu tả về gia đình Trần Ký thêm phần thương xót và nhân từ – Mẹ nó kiếm tiền từ cái tiệm này để nuôi hai anh em nó, nghe nói còn có người già đang nằm viện nữa, cách đây không lâu còn nảy sinh vài tranh cãi vì tiền viện phí.

Lâm Tư Huyền mớm hỏi thêm, dượng cũng kể thêm một số điều nữa. Lúc trước bố Trần Ký là công nhân của nhà máy điện tử, một đêm nọ vào mấy năm trước, sau khi đưa người sếp say xỉn về thì một mình ông chạy xe máy về nhà, trên đường đi vì mệt quá nên để xảy ra tai nạn rồi qua đời.

Thì ra nguyên nhân cái chết của bố Trần Ký là như vậy. Lâm Tư Huyền chợt nhớ đến ánh mắt Trần Ký nhìn mình như nhìn rác rưởi vào đêm giao thừa ở trước quán bar.

Nói chuyện xong, Lâm Tư Huyền bảo:

– Dượng ơi, nếu giấy phép kinh doanh của họ không có vấn đề gì thì thỉnh thoảng dượng cử người tới tiệm nhà cậu ấy xem rồi chiếu cố nhé, rồi xem có giúp được gì chuyện ở bệnh viện không. Con bận học, có gì cậu đưa hộ con giỏ hoa quả nhé.

Dượng đồng ý, lại khen cậu lần nữa:

– Tư Huyền, con tốt bụng thật, sau này ắt sẽ được đền đáp.

Đương nhiên Lâm Tư Huyền không có ý định làm việc thiện. Cái việc “chiếu cố” mà cậu nói chẳng qua là một lời nhắc nhở, nhắc Trần Ký biết tất cả những giỏ hoa quả cậu tặng đều có giá trị của nó, và Trần Ký sẽ là người thanh toán cho chúng.

Đạo lý này cậu và Trần Ký đều rõ.

Theo quy luật thông thường, cần hai mươi mốt ngày để hình thành nên một thói quen. Nhưng có lẽ Trần Ký là người có thiên phú bẩm sinh, hoặc là có khả năng thích ứng với cuộc sống, nên vào lần thứ hai Lâm Tư Huyền gọi anh, anh không còn chất vấn gì về yêu cầu của Lâm Tư Huyền nữa.

Lâm Tư Huyền bảo Trần Ký làm bài tập Toán và Anh của hai ngày, hơn nữa còn phải làm “sai” một cách hợp lý. Trần Ký không nói được hay không được, Lâm Tư Huyền cũng không đòi hỏi câu trả lời từ anh, nhưng đến sáng ngày thứ ba, Lâm Tư Huyền vẫn nhìn thấy bốn tờ bài tập đã hoàn thành nằm trên bàn mình.

Hầu hết thời gian, Lâm Tư Huyền bảo Trần Ký thực hiện những nhu cầu thông thường kiểu này.

Chẳng hạn như bắt Trần Ký xếp hàng cả buổi ở quầy tạp hóa để mua cho cậu một chai nước ép, hay là vào giờ ra chơi bắt Trần Ký đạp xe ba cây số đến rạp chiếu phim để mua cho cậu một tấm vé xem phim.

Thỉnh thoảng cũng có những mệnh lệnh mà người thường không thể nào hiểu được.

Bộ phim mà Lâm Tư Huyền xem vào tuần đó là một bộ phim văn nghệ, cuối phim xuất hiện một đoạn văn rất dài, trích dẫn vài câu thơ của một người tác giả. Lâm Tư Huyền tra trên mạng ra được tập thơ của tác giả nên bảo Trần Ký đến thư viện mượn cho cậu quyển sách đó.

– Thư viện trường không có cuốn đó. – Trần Ký đi xong quay về báo với cậu – Thủ thư nói thư viện của quận mới có, nhưng học sinh không được làm thẻ mượn sách ở đó.

Lâm Tư Huyền nhanh chóng đưa ra phương án giải quyết:

– Vậy cậu tới chép lại cho tôi mấy bài thơ đó đi.

– Lâm Tư Huyền. – Trần Ký bình tĩnh đưa ra gợi ý – Cậu có thể đọc trên mạng mà.

– Tôi biết chứ. – Lâm Tư Huyền nói – Nhưng tôi không thích đọc trên mạng.

Ba ngày sau, Lâm Tư Huyền nhận được thứ cậu muốn. Nét chữ cậu thuộc quen chép lại những bài thơ xa lạ, Trần Ký viết rất nắn nót, không sai một chữ nào, chỉ có vài nét tì bút hơi nặng, đâm thủng lỗ chỗ trên giấy.

*

Dạo gần đây Lâu Thù Vi cảm thấy thế giới này có vấn đề.

Từ sau vụ ẩu đả kia, nó bị xử phạt rất nghiêm trọng: bị tịch thu máy chơi game và tiền tiêu vặt.

Nghiêm trọng tới độ nó bắt đầu hoài nghi cuộc đời, tôi là ai, tôi từ đâu tới, tôi đang ở đâu, tình yêu của tôi ở đâu, tiền tiêu vặt của tôi đang ở đâu.

Cũng may dạo này nó mượn cớ nhà trường đi tham quan bảo tàng đường sắt, muốn mua quà kỉ niệm nên vẫn xin được một khoản nhỏ để tiêu xài.

Lúc xếp hàng lên xe buýt, nó vừa nạp tiền vào game, vừa quan sát tình hình chỗ ngồi trên xe. Tin mừng là các bạn học rất tự giác chừa hàng cuối cùng cho bọn nó, tin xấu là nó thấy tên đầu sỏ đã đánh nhau với mình, Trần Ký.

Lâu Thù Vi nhìn đi chỗ khác, mắt không thấy tâm không phiền:

– Quy tắc cũ nha, ngồi bên phải…

Chưa trình bày hết quy tắc thì nó đã thấy Lâm Tư Huyền đi tới ngồi bên cạnh Trần Ký rất tự nhiên.

Lâu Thù Vi còn chưa kịp sắp xếp xong từ ngữ trong đầu mình thì Lâm Tư Huyền đã chu đáo giải thích:

– Lần này tao muốn ngồi phía trước.

Nghĩ kĩ lại thì mọi chuyện đã bắt đầu trở nên quái lạ từ cái tuần nó trở về trường.

Cách đây không lâu, Lâu Thù Vi bị cúm cả tuần, rồi lại giả vờ ho để nằm tiếp đến tuần thứ hai, hết nửa tháng mới bị bắt phải về lại trường, từ hôm đó là nó đã thấy sai sai rồi.

Nó định thảo luận với Lâm Tư Huyền về kế hoạch cho kỳ nghỉ, đang định kêu ca về tài chính thiếu thốn của mình thì Trần Ký âm thầm xuất hiện trước mặt hai đứa. Lâu Thù Vi chợt thấy đầu gối nhói lên, nhưng vẫn phải giữ khí thế:

– Mày muốn gì?

Trần Ký không thèm để ý đến nó, chỉ nhanh chóng đặt hộp sữa socola và thẻ cơm căn tin lên bàn Lâm Tư Huyền, sau đó quay người bỏ đi. Lâu Thù Vi kinh ngạc vì thói đời ngày càng ly kỳ, đến cả việc hạ độc mà cũng trắng trợn thế này.

Lâm Tư Huyền cắm ống hút vào hộp sữa, nhẹ nhàng hút một hớp, chẳng những không lăn đùng ra chết mà còn nói chuyện với nó:

– Mày nói tiếp đi.

Hoặc như lúc này chẳng hạn. Lâu Thù Vi ngồi ở hàng ghế cuối với Khỉ Đầu Chó, không có tâm trạng nào ngắm nghía phong cảnh, chỉ nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của Lâm Tư Huyền và Trần Ký.

Trước mặt nó có một bạn khá cao làm cản trở tầm nhìn, nhưng Lâu Thù Vi vẫn nhìn thấy Lâm Tư Huyền đang bắt chuyện với Trần Ký, còn Trần Ký thì nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết có trả lời lại hay không.

Xe vừa chuyển bánh, Lâm Tư Huyền giơ một nhúm đồ màu trắng trong tay mình ra trước mặt Trần Ký, Lâu Thù Vi biết đó là tai nghe của cậu, còn biết là cậu cực kỳ ghét dây tai nghe bị rối. Lâm Tư Huyền rất ghét việc dọn dẹp, Lâu Thù Vi từng thấy cậu vứt nhiều món đồ đắt tiền dù chỉ mới mua được một tuần vì lười phải chăm sóc chúng.

Nhưng Lâu Thù Vi chưa thấy cảnh này bao giờ. Nó nhìn thấy Trần Ký nhận lấy sợi dây tai nghe, chậm rãi gỡ rối, sau đó đưa lại cho Lâm Tư Huyền.

Khi Lâu Thù Vi vươn tay ra nhéo Khỉ Đầu Chó thì cánh tay nó cũng cảm thấy đau nhói lên. Hai đứa nghiến răng nghiến lợi nhìn nhau trừng trừng, xác nhận rằng mình không nằm mơ.

Tuy quen biết Lâm Tư Huyền gần chục năm rồi nhưng Lâu Thù Vi cũng khó mà khẳng định mình hiểu Lâm Tư Huyền.

Những gì nó biết chỉ là lớp bề mặt. Gia đình Lâm Tư Huyền giàu có và yên ấm, bố thì có sự nghiệp thành công, mẹ thì phong thái đoan trang, bản thân Lâm Tư Huyền cũng sở hữu vẻ ngoài thanh tú, tính cách cũng dễ gần. Ở trong trường, nó đi cùng với Lâm Tư Huyền thì luôn thu hút rất nhiều ánh nhìn, đi bar thì rất nhiều cô gái tới làm quen, chỉ mấy điều này thôi đã đủ khiến Lâu Thù Vi hâm mộ rồi.

Đặc biệt là điều cuối cùng, nếu đổi lại là Lâu Thù Vi thì chắc chắn nó sẽ thường xuyên chia sẻ những diễm ngộ này, chứ ai mà nhịn cho nổi? Nhưng thực tế thì Lâm Tư Huyền chưa bao giờ chủ động đề cập, nếu nó với Khỉ Đầu Chó hỏi bóng gió thì Lâm Tư Huyền sẽ tỏ vẻ kiểu “cố gắng rặn óc”, sau khi nhớ lại thì nói với bọn nó: “Là ai? Tao không nhớ thật.”

Thế là Lâu Thù Vi càng ngưỡng mộ hơn nữa.

Nhưng trớ trêu thay, Lâu Thù Vi lại không thể truy hỏi tới cùng, bố nó là đối tác làm ăn cần phải nhìn sắc mặt Lâm Hoằng, nó cũng là một người bạn học cần phải nhìn sắc mặt Lâm Tư Huyền, dù cho nó thường không hiểu sắc mặt Lâm Tư Huyền cho lắm, Lâm Tư Huyền cũng chưa bao giờ làm khó làm dễ gì nó.

Vì thế, sau chuyến tham quan bảo tàng đường sắt, Lâu Thù Vi nhìn thấy Lâm Tư Huyền ngồi một mình trên ghế chơi điện thoại thì cũng chỉ biết lên thăm dò:

– Mày… đang đợi Trần Ký hả?

Lâm Tư Huyền ngẩng đầu lên trả lời nó:

– Đúng vậy.

– Mày chơi thân với nó từ khi nào vậy?

– Hôm bữa cán sự môn Văn bảo tao phải chung sống hòa thuận với bạn học, tao cảm thấy rất có lý. – Lâm Tư Huyền nghĩ một lúc rồi đáp – Đặc biệt là người học giỏi như Trần Ký, nên tao quyết định chơi thân với cậu ta.

Lâu Thù Vi rất ngạc nhiên trước câu trả lời này, nó còn rất nhiều nghi vấn, cuối cùng chọn hỏi:

– Trần Ký cũng chịu chơi với mày à?

Lâm Tư Huyền ngây ngô nhìn nó:

– Đúng rồi, trao đi chân thành thì nhận lại chân thành.

Sau khi Lâu Thù Vi đi, Lâm Tư Huyền lại chơi điện thoại mười mấy phút nữa.

Ngay khi bắt đầu thấy buồn ngủ thì cuối cùng cậu cũng đợi được người mà cậu muốn làm thân. Người ấy đeo balo một bên vai, hôm nay nhiệt độ hơi cao, trên cổ trám một lớp mồ hôi mỏng.

Trần Ký đặt một túi giấy màu nâu trước mặt cậu, trên túi in hai chữ “Mạch Tri”. Lâm Tư Huyền mở túi ra xem, bên trong có một cái crème brulee và một ít tiền lẻ.

Cậu hơi bất mãn:

– Sao chỉ mua một cái?

Trần Ký hờ hững trả lời cậu:

– Vì chỉ còn một cái thôi.

– Vậy lần sau phải mua sớm hơn. – Lâm Tư Huyền nói.

Cậu gỡ giấy gói chiếc crème brulee ra, xắn một miếng bỏ vào miệng, rồi gửi tin nhắn cho tài xế.

Trước khi ra khỏi cửa, Lâm Tư Huyền quay đầu nhìn Trần Ký, nở một nụ cười ngoan ngoãn:

– Tôi về đây, nhớ dọn ngăn bàn giúp tôi nhé, mai gặp.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com