Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi Gan Diá»p Trạm cÅ©ng lá»n lắm, dám chá» kiếm và o Äế tôn Cá»u Uyên cá»§a Tâm Vá»±c ⦠Mấy ngà n nÄm qua, hắn là ngưá»i duy nhất. Thẩm Thanh Huyá»n sợ Cá» Kiến Thâm vừa nhấc ngón tay Äã nhấn chết Äá» tôn mình, thế là thấp giá»ng trách: âLà m cái gì Äó!â Diá»p Trạm thấy thái Äá» Thẩm Thanh Huyá»n quay ngoắt má»t trÄm tám mươi Äá», vá»i và ng cung kÃnh nói: âTôn chá»§, ma tu ẩn núp tại nÆ¡i Äây, nhất Äá»nh lòng mang ác ý, xin ngà i minh xét!â Lại nói Thẩm Thanh Huyá»n rất Äá»i vui mừng, Äá» tôn nà y cá»§a y mặc dù buá»n vui thất thưá»ng, nhưng não vẫn còn dùng ÄÆ°á»£c, giác quan cÅ©ng nhanh nhạy. Tháºt ra lúc TÄng Tá» Lương tá»i Äây, Cá» Kiến Thâm Äã là m huyá»
n thuáºt cho bản thân, hÆ¡n nữa còn là huyá»
n thuáºt ÄÆ¡n thá» tuyá»t diá»u vô song. CÆ¡ bản là Túc VÅ© nhìn thấy hắn như nà o, thì TÄng Tá» Lương cÅ©ng thấy hắn như thế. Túc VÅ© biết hắn là Thanh Thâm Äại ca, TÄng Tá» Lương còn tưá»ng hắn là cây cá»t cá»a. Tá»i lượt Diá»p Trạm, hắn cÅ©ng dùng huyá»
n thuáºt, cho nên ban Äầu Diá»p Trạm cÄn bản không phát hiá»n ra hắn, chá» lo khóc hức hức. ââ Nếu hắn biết có ma tu á» Äây, nhất Äá»nh Äã sá»m rút kiếm, thá» sá»ng thá» chết bảo vá» Tôn chá»§! Váºy vì sao lúc nà y hắn lại phát hiá»n? Là do Cá» Kiến Thâm dùng truyá»n âm nháºp máºt. Hắn lặng lẽ nói chuyá»n vá»i Thẩm Thanh Huyá»n, dao Äá»ng linh lá»±c rất nhá» kia kÃch Äá»ng Diá»p Trạm. Tâm pháp Tâm Vá»±c cá»§a Cá» Kiến Thâm che dấu ÄÆ°á»£c tu sÄ© bình thưá»ng, nhưng Diá»p Trạm không há» là chưá»ng môn thá»§ tá»a má»t trong sáu phái, tu vi không có vấn Äá», Äá»ng tÄ©nh nhá» như thế cÅ©ng bá» hắn bắt ÄÆ°á»£c, tuy hắn vẫn chưa nháºn ra ma tu nà y là ai. ÄÆ°Æ¡ng nhiên ⦠nháºn ra hay không cÅ©ng chẳng sao, Lão Diá»p không sợ, vẫn rút kiếm như thưá»ng! Muá»n tiá»
n Äầu ngưá»i trong giây! Thẩm Thanh Huyá»n Äứng ra hòa giải: âÄÆ°á»£c rá»i, chẳng lẽ ta còn không nhìn ra thân pháºn hắn?â Diá»p Trạm cÄng thẳng hết sức, sợ khà Äen cá»§a ma tu nà y vấy bẩn Tôn chá»§ Äại nhân cao quý thuần khiết nhà mình! Thẩm Thanh Huyá»n trấn an hắn: âChuyến nà y ta có chuyá»n bà máºt, ngươi Äừng há»i tá»i.â Diá»p Trạm ÄÆ°Æ¡ng nhiên không dám há»i, hắn khom mình hà nh lá»
: âÄá» tá» Äã rõ.â Thẩm Thanh Huyá»n lại bảo: âNgươi trá» vá» là m chuyá»n cá»§a ngươi, chá» ta không cần các ngươi quan tâm, là m xong chuyá»n ta sẽ Äi ngay.â Toà n bá» vế Äằng trưá»c Diá»p Trạm không nghe thấy, chợt nghe tá»i hai chữ cuá»i cùng ârá»i Äiâ kia, hắn lại nưá»c mắt Äầm Äìa! Thẩm Thanh Huyá»n hoà n toà n Äoán không ra Äiá»m khóc cá»§a hắn. Diá»p Trạm nức ná» gá»i: âTôn chá»§ â¦â Thẩm Thanh Huyá»n: ââ¦â¦â Nưá»c mắt Diá»p Trạm chảy ròng ròng: âLần tá»i phải Äến khi nà o Äá» tá» má»i có thá» nhìn thấy ngà i!â Thẩm Thanh Huyá»n Äã muá»n dùng chân Äạp ngưá»i. Dá» dà nh hết lá»i tiá»
n Diá»p Trạm Äi, trưá»c khi Äi, vá» Äại lão Tá» Ngá» Quan nà y còn dùng ánh mắt cá»±c kỳ phức tạp liếc Cá» Kiến Thâm. Phiên dá»ch ra có lẽ là : Ma tu như ngươi có tà i Äức gì mÃ ÄÆ°á»£c á» cạnh Tôn chá»§! Tháºt hâm má» tháºt ghen tá» tháºt háºn, rất muá»n rút kiếm! Cá» Kiến Thâm: Ha ha. Thẩm Thanh Huyá»n sợ Äá» tôn ngá»c nghếch nhà mình tìm ÄÆ°á»ng chết, vì thế chắn giữa hai ngưá»i, ngÄn cách tầm mắt muá»n Äi chết nà y. Cá» Kiến Thâm tá»± nhiên chuyá»n ÄÆ°á»ng nhìn lên ngưá»i y. Thẩm Thanh Huyá»n nói: âVà o nhà .â Cá» Kiến Thâm cưá»i nói: âTâm trạng Diá»p chưá»ng môn, ta có thá» lÄ©nh há»i phần nà o.â Thẩm Thanh Huyá»n nguýt hắn má»t cái: âá»?â Cá» Kiến Thâm nhìn bóng lưng thanh lãnh thon dà i cá»§a y, thấp giá»ng bảo: âNhất kiến khuynh tâm tái kiến chung tình(*), vá» sau không quên ÄÆ°á»£c không sao buông bá» ÄÆ°á»£c, từ dạo ấy lòng tương tư khó hiá»u.â (*) Vừa gặp Äã thương, gặp lại Äã yêu Thẩm Thanh Huyá»n chá» nghe và xem như chuyá»n cưá»i, Diá»p Trạm không có tâm tình nà y vá»i y, tình cảm Cá» Kiến Thâm dà nh cho y cÅ©ng không phải thế, chẳng qua ⦠Y xoay ngưá»i, má»m cưá»i nhìn Cá» Kiến Thâm: âTa thấy Bá» hạ chưa hẳn Äã thế.â Cá» Kiến Thâm dõi theo y: âSao lại nói váºy?â Tầm mắt Thẩm Thanh Huyá»n cháºm rãi dá»i Äi, máºp má» dừng trên môi hắn: âNếu Bá» hạ khuynh tâm lại chung tình, sao lại không là m chuyá»n thân máºt vá»i ta?â Y muá»n hôn hắn, hắn còn Äòi má»t Äá»ng Äiá»u kiá»n. Con ngươi Cá» Kiến Thâm Äá»t nhiên sâu thêm: âNgươi Äã nghÄ© kỹ rá»i?â Ngón tay Thẩm Thanh Huyá»n Äặt trên vai hắn cách má»t lá»p quần áo: âÄã là tâm nguyá»n Bá» hạ, ta ÄÆ°Æ¡ng nhiên táºn sức thá»a mãn.â Cá» Kiến Thâm dùng sức cầm tay y, Thẩm Thanh Huyá»n không trá»n, ngược lại còn mang ý cưá»i nhìn hắn. Cái gá»i là nét mặt như hoa phù dung, má»t nụ cưá»i trÄm vẻ Äẹp, y rất xứng vá»i câu thÆ¡ khuynh quá»c khuynh thà nh nà y. Cá» Kiến Thâm nhìn y chằm chằm không chá»p mắt, mắt thấy ⦠hai ngưá»i chá» còn cách nhau má»t khoảng. Hắn lại Äá»t nhiên bất Äá»ng, Cá» Kiến Thâm nhìn Thẩm Thanh Huyá»n há»i: âNgươi có biết chúng ta Äang là m gì không?â Thẩm Thanh Huyá»n Äáp: âỪm.â Cá» Kiến Thâm: âNgươi có biết Äiá»u nà y mang ý nghÄ©a gì không?â Thẩm Thanh Huyá»n má»m cưá»i: âà nghÄ©a gì?â Cá» Kiến Thâm tạm ngừng rá»i từ tá»n nói: âSư thúc, ngươi thÃch ta không?â âCòn ngươi?â Thẩm Thanh Huyá»n há»i lại hắn: âThÃch ta không?â Cá» Kiến Thâm trả lá»i không chút do dá»±: âThÃch.â à cưá»i Thẩm Thanh Huyá»n lan Äầy Äáy mắt, con ngươi nhạt mà u vắng vẻ kia trá» nên má»m mại Äá»ng lòng ngưá»i: âTa cÅ©ng váºy.â Cá» Kiến Thâm hôn y, khi cánh môi hai ngưá»i chạm và o nhau, Äá»ng tá» Äá»u hÆ¡i co lại. Cảm giác nà y không cách nà o hình dung, tá»±a như thứ vẫn luôn ngóng trông tiến và o trưá»c mắt, Äá»ng thá»i ná» rỠánh sáng lạ thưá»ng. Bầu không khà thÃch hợp, Cá» Kiến Thâm Äang muá»n tiếp tục, Thẩm Thanh Huyá»n bá»ng dưng Äẩy hắn ra. Cá» Kiến Thâm nhìn y: âSư thúc, Äây vẫn chưa ÄÆ°á»£c xem là hôn môi.â Thẩm Thanh Huyá»n cÅ©ng nhìn lại hắn: âÄôi mắt.â Cá» Kiến Thâm nhưá»n mà y. Thẩm Thanh Huyá»n bình tÄ©nh nói: âTa muá»n nhìn ngươi chân chÃnh.â Tuy biết y Äang dụ dá» hắn, nhưng dẫu sao cÅ©ng rất ngá»t ngà o, Cá» Kiến Thâm má»m cưá»i, ngay sau Äó Äen tá»i bá» Äá» sẫm Än mòn, xanh thẳm bá» Äá» tươi phá vỡ. Khi ma tôn chân chÃnh Äứng trưá»c mặt y, Thẩm Thanh Huyá»n tiến lên, chá»§ Äá»ng hôn hắn. Äôi môi là nh lạnh ká» sát, trái tim Cá» Kiến Thâm bá»ng dưng nhảy lên. Ngay sau Äó, tay hắn siết chặt vòng eo y, cảm xúc tha thiết mÆ¡ ưá»c là m lòng bà n tay rung Äá»ng. Äây không phải cái hôn lưá»t qua liá»n thôi, mà là má»t nụ hôn giao triá»n bức thiết ai cÅ©ng không chá»u dừng. Cá» Kiến Thâm nhìn Thẩm Thanh Huyá»n say Äắm. Thẩm Thanh Huyá»n cÅ©ng nhìn chằm chằm Cá» Kiến Thâm. Hai ngưá»i không liên quan cùng nhau ngá»t ngà o ám muá»i, là m ngưá»i ta lưu luyến má»t má» khó thá» dùng ngôn từ bà y tá». Hôn rá»i lại hôn, quần áo trút hÆ¡n phân ná»a, Cá» Kiến Thâm chẳng muá»n ngừng lại, váºy nên hắn thả cấm ấn, hoa vÄn mà u Äá» như há»ng ngá»c lưu chuyá»n dưá»i ánh mặt trá»i, Äoạt mắt ngưá»i xem. Hắn không muá»n Thẩm Thanh Huyá»n phân tâm, lại cà ng không muá»n Äá» y rá»i Äi, cho nên hắn cầm tay Thẩm Thanh Huyá»n, Äặt nó lên bá» vai mình. Äó là nÆ¡i Thẩm Thanh Huyá»n mê say, và cÅ©ng là nÆ¡i y muá»n chạm và o nhất. Thẩm Thanh Huyá»n bá»ng dưng dùng sức, lạnh lẽo cùng nóng bá»ng giao hòa, trái ngược vá»i nhau cà ng là m ngưá»i ta cảm thấy kÃch thÃch. Cá» Kiến Thâm ôm chặt eo y, hai ngưá»i trao nhau nụ hôn triá»n miên, hÆ¡i nóng bá»c lên, là m cả gian phòng ngáºp trà n trong tình sắc và ná»ng nhiá»t. Buông cánh môi ra, Cá» Kiến Thâm biết mùi liá»n nghiá»n, sao có khả nÄng chấm dứt như thế? Hắn không há» nghÄ© ngợi liá»n muá»n hôn lên lá»ng ngá»±c trắng nõn cá»§a y ⦠Thẩm Thanh Huyá»n khẽ Äẩy hắn má»t cái, Äá»ng tác cá»±c nhẹ nhưng không là m ngưá»i có thá» ngó lÆ¡. Ngay sau Äó là sương giá Äìu hiu. Nhìn lại, xuân sắc mê ngưá»i hoà n toà n trút bá», chá» còn lại lạnh lẽo lãnh Äạm. Quần áo vá»n Äã cá»i má»t ná»a cá»§a Thẩm Thanh Huyá»n giá» Äây trá» nên chá»nh tá», giữa mắt y không chút nà o là Äá»ng tình, chá» nhẹ giá»ng ná» non nói lá»i vẫn còn quyến luyến: âQuả nhiên tuyá»t vá»i.â Không phải nụ hôn, mà là cấm ấn khiến y mê muá»i kia. Cá» Kiến Thâm nhất thá»i buá»n phiá»n. Lại hôn lại trêu, kết quả ngưá»i nà y cảm thấy mỹ mãn liá»n dứt ra ngay, còn hắn thì dục há»a Äá»t ngưá»i. Thẩm Thanh Huyá»n nhìn hắn: âCòn muá»n nữa không?â Cá» Kiến Thâm dá»±a sát và o, dùng sức hôn lên môi Thẩm Thanh Huyá»n. Thẩm Thanh Huyá»n sá»ng sá»t, nhưng không Äẩy hắn ra, ngược lại còn phá»i hợp hôn lại hắn. Lần nà y hai ngưá»i hôn nhau còn tha thiết, còn nóng bá»ng, còn không ai nhưá»ng ai hÆ¡n vừa nãy. Cá» Kiến Thâm không nỡ buông y ra, vì thế dùng truyá»n âm mà nói: âSư thúc ⦠chúng ta là m Äi!â Thẩm Thanh Huyá»n biết rõ còn há»i: âLà m gì?â Cá» Kiến Thâm gằn từng chữ: âLà m tình.â Thá»i gian dưá»ng như dừng lại trong phút chá»c, trong trá»i Äất trá»ng vắng chá» còn lại tiếng hÃt thá» cá»§a hai ngưá»i ⦠Cuá»i cùng, Thẩm Thanh Huyá»n Äẩy hắn ra, lần nà y y không dùng pháp thuáºt, trái lại cháºm rãi kéo y phục, che khuất bá» vai mình nhưng không cách nà o ngÄn trá» những ngá»n ngang và ám muá»i. Y nhìn Cá» Kiến Thâm, sắc sáng trong Äôi mắt Äá»u lá» vẻ tình sắc má»t má». Tim Cá» Kiến Thâm Äáºp tháºt nhanh, gần như muá»n tiếp tục Äến gần y, kết quả ⦠môi má»ng Thẩm Thanh Huyá»n khẽ má», phun ra hai chữ: âKhông muá»n.â Cá» Kiến Thâm: ââ¦â¦â _____ Editor: *Äá» mặt Äá» mặt* *lÄn lá»n-ing* #sá»ng_không_còn_gì_Äá»_luyến_tiếc ( Ẹ̣̥̈ÏẸ̣̥̈)
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com
Báo lỗi chương