Cảm thấy cơ thể đột nhiên được ôm chặt, cảm giác an toàn và quen thuộc lạ lùng khiến ta an lòng.
Ta nặng nề nhấc mí mắt, tầm mắt dừng lại trên cằm của Hứa Tu Trần.
Rõ ràng sắc nét, góc cạnh, cái yết hầu gợi cảm kia còn khẽ nhúc nhích.
Ai mà chịu nổi chứ.
Ta vươn tay vuốt ve n.g.ự.c Hứa Tu Trần, muốn tiếp tục đi lên, chạm vào yết hầu và mặt hắn, nhưng lại hơi lực bất tòng tâm, cánh tay đành nặng nề buông xuống.
Ta bất lực, không cam lòng nói: "Mẹ kiếp, làm quỷ còn gặp ác mộng, thế thì có khác gì làm người đâu chứ?!"
Hứa Tu Trần cúi đầu nhìn ta, sắc mặt hơi tái nhợt, mắt sâu như biển.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng đặt ta xuống giường, vươn tay cởi bỏ đạo bào, từ từ lộ ra cơ n.g.ự.c săn chắc, cơ bụng...
Ta nuốt nước bọt, cố gắng gượng dậy, nói: "Mau đỡ ta dậy, ta thử lại xem!"
Chỉ thấy Hứa Tu Trần vung đạo bào ra sau lưng, nửa thân trên hoàn toàn phơi bày trước mặt ta, hắn nói với giọng đầy tình cảm: "Lại đây, bay vào tim ta đi."
Tự nguyện dâng mình ư?!
Dù có mệt c.h.ế.t ta cũng phải gắng dậy.
Thật đáng buồn là, thử mấy lần, ta vẫn không bay lên được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta tủi thân nhìn Hứa Tu Trần, nói với giọng nghèn nghẹn: "Tiểu Trần Trần, xong rồi, ta hình như không được rồi."
Thiên Thanh
Ngày hôm đó, Hứa Tu Trần ôm ta ngồi trên tảng đá trước điện Tam Thanh, từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn.
Ánh nắng chói chang giữa trưa chiếu lên người, ấm áp vô cùng, dường như quỷ khí bị mất đi đã trở lại một chút.
Còn tên Hứa Tu Trần này, đúng là một quái nhân, mặt trời gắt như vậy, chiếu lâu đến thế, cơ thể hắn vẫn mát lạnh.
Ta nép vào lòng Hứa Tu Trần, nghịch dây áo của hắn: "Tiểu Trần Trần, sao ngươi lại xuất gia vậy, ngươi tuấn tú như thế, đáng lẽ phải ôm nương tử kiều diễm mới đúng, chứ không phải bị nữ quỷ như ta kéo đi phơi nắng."
"Nương tử kiều diễm..." Hứa Tu Trần lẩm bẩm một câu, ánh mắt rơi vào khuôn mặt ta, rồi lại hướng về phía hư không xa xăm.
Trầm mặc hồi lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng: "Cô nói thê tử ta sao, nàng ấy đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành, không gì sánh bằng."
Ngọn lửa ghen tị bùng cháy trong lòng, ta chua chát nói: "Nhớ nhung nàng như thế, nàng chắc chắn là người có phúc. Không như ta, những chuyện lúc còn sống đều không nhớ được, c.h.ế.t rồi còn hóa thành quỷ không có thức ăn."
Hứa Tu Trần khẽ cười, lắc đầu nói: "Thê tử của ta là một người có mệnh khổ, những khổ sở trên đời này, nàng ấy đều đã nếm trải hết rồi."
"Vậy ngươi với tư cách là phu quân, lại trơ mắt nhìn thê tử mình chịu khổ, còn bản thân thì nhẹ nhàng xuất gia sao?"
Hừ!
Lời nói của nam nhân đều dối trá.
Hứa Tu Trần khẽ lắc đầu bất lực, cười chua xót một tiếng: "Đói rồi à? Muốn ăn gì?"
Không vui! Không thoải mái!
Ta dùng ánh mắt khoét sâu vào Hứa Tu Trần, không vui nói: "Muốn ăn thịt tra nam (đàn ông đểu cáng, khốn nạn), ngươi có cho không?"