Xuống xe buýt, tôi thấy cửa hàng bánh bao trước mặt thì chạy đến, bảo người bán đưa một chiếc bánh bao nhân sữa rồi quay lại hỏi Hứa Ngôn đang đi sau: “Này Tiểu Ngôn, cậu ăn bánh bao gì? Bánh bao thịt à?”
Tôi vẫn nhớ hồi nhỏ Hứa Ngôn rất thích ăn bánh bao thịt.
Cậu ấy đi đến đứng cạnh tôi, vươn tay xoa đầu, vẻ mặt mệt mỏi: “Tớ không ăn bánh bao thịt đâu, ông chủ ơi, lấy cho cháu bánh bao nhân miến nhé.”
“Được rồi!” Người bán vui vẻ phản hồi, đưa bánh bao cho tôi.
Tôi lấy tiền thanh toán, chuẩn bị kéo Hứa Ngôn đi thì người bán cười hỏi: “Hai đứa là bạn học à?”
“Vâng, bạn bè.” Tôi vừa lấy bánh bao vừa trả lời.
Người bán chợt nhìn Hứa Ngôn, rồi cười lớn: “Ha ha, cậu chàng này có tương lai đấy.”
…?
Sao cậu ấy lại có tương lai?
Hứa Ngôn lễ phép cười: “Cảm ơn.”
Hứa Ngôn kéo tôi đi về phía trước, tôi vừa ăn bánh bao vừa hỏi mơ màng: “Tiểu Ngôn, sao ông chủ lại nói cậu có tương lai vậy? Chắc ông ấy biết cậu đứng đầu lớp chứ nhỉ?”
Hứa Ngôn cúi đầu, tập trung ăn bánh bao, lại ngáp dài rồi mới đáp: “Cái gì lớn hay nhỏ, tớ bảo phải gọi là anh trai mà, có lẽ ông ấy biết thật.”
“Cậu chỉ lớn hơn tớ ba tháng thôi mà!”
“Ừ, dù chỉ lớn một giây cũng phải gọi là anh trai.”
Tôi ăn xong, quăng túi vào thùng rác: “Ồ, sao thế anh Hứa Ngôn, tối qua không ngủ à?”
Hứa Ngôn giơ tay vứt túi: “Sao cậu biết?”
Tôi thở dài đầy bí ẩn: “Ờ, trên mặt cậu ghi rõ ‘mệt mỏi, tránh xa tôi, tôi cần ngủ’ rồi.”
Hứa Ngôn cười nhẹ, lại xoa đầu tôi: “Thật à?”
“Cậu không định lên lớp rồi ngã quỵ luôn chứ?” Tôi lo lắng.
Hứa Ngôn lại ngáp, mắt lờ đờ: “Cậu lo nhiều quá, yên tâm đi, tớ không c.h.ế.t đâu.”
Lớp học thêm ở ngay phía trước. Vì điểm số của tôi và Hứa Ngôn gần như ngang nhau nên chúng tôi học chung một lớp.
Chúng tôi đến nơi thì chưa đông người. Hứa Ngôn chọn góc ngồi.
Tôi định ngồi phía trước nhưng Hứa Ngôn đặt cặp tôi cạnh cậu ấy. Tôi nhìn cậu đầy nghi hoặc.
Cậu ấy vỗ vỗ cặp sách: “Lại đây, ngồi đây.”
Tôi do dự hai giây rồi ngồi xuống.
Lấy sách ra, tôi thì thầm hỏi: “Sao lại ngồi xa thế?”
Cậu ấy bắt chước tôi, đặt đầu lên bàn, nhắm mắt, giọng nhẹ nhàng: “Cậu thấy sao?”
…
Hiểu rồi.
Rõ ràng là tôi bị lợi dụng làm lá chắn cho cậu ấy.
Hứa Ngôn ngủ say, chẳng lấy sách ra.
Giáo viên trên bục đã bắt đầu giảng bài, có vẻ không để ý đến chúng tôi.
Tôi nhìn gương mặt ngủ say bên cạnh, tự hỏi sao kỳ thi trước cậu ấy hơn tôi năm điểm nhỉ?