Mục Thần

Chương 978: Chết đến nơi rồi còn không biết



Chương 979: Chết đến nơi rồi còn không biết

Lạc Tuyết Phi hừ nói: “Ngươi chẳng lộ mặt mấy lần trong cuộc thi của Thiên Đan Tông rồi còn gì? Có gì mà vênh váo chứ?”

Lạc Tuyết Phi này có khẩu khí lớn thật.

Nhưng dẫu sao lần này, Mục Vỹ cũng là khách mà Vu Vũ mời tới, nên hắn không muốn đấu khẩu với người này rồi khiến Vu Vũ phải khó xử.

Vả lại, hắn tới đây để làm ăn, nhưng bất kể là Vu Vũ hay Trĩ Thiên Thương thì rõ ràng đều không phải là người có tiếng nói trong Vu tộc.

Thậm chí Mục Vỹ còn cảm thấy đến Vu Sơn Vũ và Trĩ Tiệp vừa xuất hiện dù là vu chủ và cổ chủ, nhưng chắc cũng không có tiếng nói bằng phụ thân của mình!

Mục Vỹ biết để được coi là đại vu sư và đại cổ sư ở Vu tộc thì phải là những người có thân phận rất cao.

Mà Vu Sơn Vũ và Trĩ Tiệp bãn nãy rõ ràng không thuộc tầng lớp này.

“Ta không vênh váo, ngược lại có người đang tỏ ra thanh cao, nhưng trúng độc rồi mà còn không biết!”

“Ngươi bảo ai trúng độc?”

Lạc Tuyết Phi nhìn Mục Vỹ rồi chột dạ hỏi.

“Chết đến nơi rồi mà còn không biết. Đêm nào, ông cũng bị đau dữ dội ở vị trí cách bụng dưới ba tấc đến mức không thể ngủ được đúng không? Hơn nữa, cứ đến giữa trưa là đầu lại đau như búa bổ. Đến mình sắp chết rồi còn không biết, mà lại đòi đi chữa bệnh cho người khác!”

“Ngươi…”

Nghe thấy vậy, Lạc Tuyết Phi cả kinh hô lên, nhưng sau đó lại xuýt xoa đau đớn.

Vì bây giờ đang là giữa trưa nên cơn đau của lão ta lại hoành hành.

Lẽ ra, lão ta cũng không định tới đây, nhưng Trĩ Thiên Thương cứ một mực lôi tới nên lão ta cũng đành chịu.

Nhưng ngờ đâu lại phát bệnh thế này.

Lão ta lập tức uống một viên đan dược rồi ngồi xếp bằng xuống, không để ý tới Mục Vỹ nữa.

“Haizz, ông uống Dị Nguyên Đan vào để giảm cơn đau ở ấn đường, khiến tinh thần thoải mái hơn, nhưng cơn đau lại chuyển từ đầu xuống bụng, thế thà chịu đau còn hơn!”

“Ngươi…”

Thấy dáng vẻ thảnh thơi của Mục Vỹ, Lạc Tuyết Phi giận sôi máu.

Đúng là mỗi lần đau đầu, lão ta đều uống Dị Nguyên Đan để chuyển cơn đau xuống bụng, bởi như vậy sẽ dễ chịu hơn một chút.

“Haizz, chuyển cơn đau xuống bụng xong, nó lại lắng đọng xuống, sau đó đêm đến nó lại hành cho sống dở chết dở, thế là lại đau quá rồi bắt đầu ăn nói lung tung như thần tiên luôn!”

“Ngươi…”

Vốn dĩ, Lạc Tuyết Phi có thể chịu được cơn đau bụng, nhưng khi nghe thấy Mục Vỹ đã vạch trần mọi triệu chứng của mình bằng vài câu nói, lão ta đã hộc một ngụm máu ra rồi ngất xỉu.

“Ông thế này mà còn dám nói ta vênh váo ư?”

Mục Vỹ nhìn Lạc Tuyết Phi đã ngất xỉu rồi chẹp miệng nói: “Bởi ta không vênh váo với ông không được!”

“Mục Vỹ, đây là Vu tộc, chứ không phải tiểu thế giới Tam Thiên nhà ngươi, bớt làu bàu đi!”

Trĩ Thiên Thương lạnh giọng quát.

Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các thường xuyên qua lại làm ăn với nhánh Cổ thuật bọn họ, Lạc Tuyết Phi này còn là thầy luyện thánh đan tuyệt phẩm ở lại Vu tộc, vậy mà lại bị mấy câu nói của Mục Vỹ chọc cho ngất xỉu, sao hắn ta có thể nuốt trôi cục tức này được?

“Ta có làu bàu gì đâu, ngươi mới lắm mồm ấy!”

Mục Vỹ mỉm cười đáp.

Đến giờ, kiểu người như Trĩ Thiên Thương đã không còn khiến hắn tức giận được nữa.

Vì kiểu người như hắn ta mà trở thành cổ chủ của nhánh Cổ thuật thì sớm muộn cũng toi đời!

“Ngươi chán sống rồi hả?”

Trĩ Thiên Thương vốn là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy nên hắn ta có thể biết được cảnh giới của Mục Vỹ chỉ là tầng thứ năm, còn kém hắn ta xa.

“Người chán sống là ngươi đấy!”

Mục Vỹ không sợ hãi, lập tức tung một quyền ra.

Quyền cước va chạm, mặt Trĩ Thiên Thương tái mét rồi vội vàng lùi lại.

Còn Mục Vỹ thì vẫn đứng yên tại chỗ.

Chuyện gì vậy?

Trông thấy cảnh tượng này, các hộ vệ đều há hốc miệng.

Bọn họ đều biết rõ thực lực của Trĩ Thiên Thương, vị công tử này rất nổi tiếng trong Vu tộc, vậy mà lại bị một quyền của tên ở tầng thứ năm cảnh giới Vũ Tiên đánh bại.

Lẽ nào, võ giả của tiểu thế giới Tam Thiên đều lợi hại vậy sao?

“Chết đi!”

Sau khi thất bại, đương nhiên Trĩ Thiên Thương không chịu chấp nhận.

Nhưng hắn ta vừa giơ tay lên thì cơ thể chợt run dữ dội, da dẻ trong bàn tay phồng lên to tướng rồi bật máu.

“Trĩ Thiên Thương, con làm gì thế hả?”

Song, Mục Vỹ còn chưa nhìn rõ đó là thứ gì thì Trĩ Tiệp đã lách mình xuất hiện bên cạnh Trĩ Thiên Thương, sau đó đè bóng đen đó xuống.

“Còn gây chuyện nữa thì cút về ngay cho ta!”

“Phụ thân, hắn..”

Vu Vũ đi từ trong tổng đàn ra rồi nhìn Mục Vỹ nói: “Mục tiên sinh, người không sao chứ?”

“Ta không sao!”

“Lão tổ tông muốn gặp người, mời đi theo ta!”

Cái gì?

Lão tổ tông muốn gặp hắn?

Trĩ Thiên Thương thấy lo sốt vó.

Lần nào hắn ta tới cũng dẫn Lạc Tuyết Phi theo mà lão tổ tông không chịu gặp một lần nào.

Nhưng lần này, lão tổ tông lại đồng ý gặp tên ngông cuồng là Mục Vỹ này, tại sao chứ?

“Con ở yên đây cho ta!”, Trĩ Tiệp thấy vậy không nhịn được nói: “Đừng rước thêm phiền phức cho ông nội con nữa, khi lão tổ tông về trời, nếu ông nội con không trở thành Vu tổ mới thì con cứ chờ chết đi!”

Chờ chết?

Đương nhiên Trĩ Thiên Thương sẽ không chờ chết rồi!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com