Mục Thần

Chương 929: Khai Vân Đao



Chương 930: Khai Vân Đao

"Mời!"

Giờ đây, Từ Chính Khí đã đối đãi với Mục Vỹ như người ngang hàng với mình.

Là thầy luyện thánh khí tuyệt phẩm, thầy luyện thánh đan tuyệt phẩm, cộng thêm vốn hiểu biết và sự thông tuệ về trận pháp, nhất định Mục Vỹ sẽ trở thành cường giả đứng trên đỉnh cao tiểu thế giới Tam Thiên!

"Mời!"

Mục Vỹ khẽ mỉm cười, biết những gì mình thể hiện ra đã được đại trưởng lão nói một không hai của Khí Cụ Môn công nhận, đi tới.

Để gây dựng Huyết Minh cần rất nhiều linh thảo, linh quả và vô số vũ khí. Đây chính là yếu tố để hoàn thiện tổ chức.

Nếu mua những thứ này từ Thiên Bảo Các hay Lãm Kim Lâu, Ám Ảnh Các thì phải trả một số tiền lớn là cái chắc. Ba nhà buôn lớn này mà không ăn lời cắt cổ mới là lạ.

Nhưng nếu có thể lấy trực tiếp từ nguồn hàng, mua luôn từ Khí Cụ Môn và Thiên Đan Tông thì lại là một ý tưởng hay.

Sau khi quyết định, Mục Vỹ tiến vào nơi cất giấu thần binh quý giá nhất của Khí Cụ Môn dưới sự hướng dẫn của Từ Chính Khí.

Đó là một tòa nhà nguy nga, đồ sộ, rộng lớn hệt như trụ sở đặt ở thành Trung Thiên của Thiên Bảo Các. Trong đây chứa thứ trân quý nhất của Khí Cụ Môn đồng thời cũng là thứ trân quý nhất tiểu thế giới Tam Thiên. Gần một nửa cường giả dùng thần binh bắt nguồn từ nơi này.

"Bảo Các của Khí Cụ Môn ta có chín tầng tất cả, mấy món Hư Tiên Khí đều được cất giữ tại đây!"

Từ Chính Khí vừa cười tự hào vừa dẫn Mục Vỹ đi vào đại điện ở tầng một. Có điều ông ta không tiếp tục đi lên tầng hai mà hết rẽ trái lại rẽ phải, đến nơi heo hút nhất của tầng một.

"Mục tiên sinh, cậu có nhận ra điều gì kỳ lạ không?"

"Sao?"

Mục Vỹ hướng mắt đến bức tường nơi cuối con đường. Trên tường treo bảy, tám món thần binh, mỗi món đều bị phủ bụi trông như vật mẫu.

Phía dưới chỗ thần binh ấy treo một tấm bảng.

"Đừng đụng!"

Hai chữ to đơn giản được đóng đinh tại đó.

"Đại trưởng lão!"

Mục Vỹ đang mê mẩn ngắm bảy, tám món thần binh thì một giọng nói khàn khàn vang lên sau lưng hắn.

Xoay người, Mục Vỹ thấy một ông lão mặc trường sam đen cũ.

Ông ấy bị gù lưng, đội nón nên không thấy được mặt mũi ra sao.

Chẳng qua người này lại tỏa ra khí thế mạnh đến mức làm Mục Vỹ sợ hãi.

Trong Bảo Các rộng lớn thế này, người này đi theo suốt một đường mà hắn không hề nhận ra.

Quá mạnh!

Thậm chí, Mục Vỹ còn mơ hồ cảm giác được dường như ông lão này còn kinh khủng hơn cả Từ Chính Khí.

"Mục tiên sinh, cậu đã thấy chỗ nào khác biệt chưa?"

"Ha ha, không ngờ Khí Cụ Môn công khai đặt bảy, tám món Hư Tiên Khí ở tầng một cho chúng hậu bối muốn xem lúc nào cũng được!", Mục Vỹ cười khẽ.

Đương nhiên hắn vừa nhìn đã thấy ngay sự đặc biệt của những món thần binh này rồi.

Nhìn chúng giống hàng mẫu cho các đệ tử tham khảo, chiêm ngưỡng thế thôi chứ thật ra chúng là Hư Tiên Khí hàng thật giá thật cả.

Câu trả lời của hắn khiến Từ Chính Khí ngạc nhiên nhìn, ngay cả ông lão mặc áo bào đen cũng sửng sốt.

"Ha ha..."

Một lúc sau, Từ Chính Khí cười phá lên: "Mục tiên sinh, Mục lão đệ!"

Ông ta đổi xưng hô ngay, nói: "Từ Chính Khí ta đây sống mấy nghìn năm, gọi cậu là Mục lão đệ có sao không?"

"Cứ tự nhiên đi, Từ lão ca!"

"Ha ha. Mục lão đệ, hôm nay tại đây, Từ lão ca xin tuyên bố, sau này Huyết Minh sẽ đứng sánh vai cùng núi Huyền Không trên tiểu thế giới Tam Thiên!"

"Sai rồi!"

Nhưng Từ Chính Khí vừa nói xong, Mục Vỹ bỗng nhiên phản bác.

"Không phải sánh vai. Huyết Minh và núi Huyền Không, chỉ một trong hai được phép tồn tại!"

Nhìn thấy vẻ mặt kiên định của hắn, Từ Chính Khí tỏ ra khen ngợi.

Tâm tính và vốn kiến thức của Mục Vỹ nhìn kiểu gì cũng thấy giống của một lão già nghìn tuổi hơn là một người thanh niên.

Chắc chắn thành tựu mai này của hắn sẽ đáng sợ lắm đây!

"Được rồi, Mục lão đệ đã nhìn ra chỗ huyền diệu thì mời cậu tự chọn cho mình một món!"

Từ Chính Khí không nói nữa, để Mục Vỹ tự chọn.

"Được!"

Phải nói rằng không ngoa khi Khí Cụ Môn được công nhận là tông môn hùng mạnh của tiểu thế giới Tam Thiên. Có đến bảy, tám món Hư Tiên Khí để trưng bày ở vị trí bắt mắt thế này, thật sự rất có khí phách.

Mục Vỹ không nói gì thêm, tiến tới quan sát các Hư Tiên Khí.

Kiếm, đao, chủy thủ, trường thương, đủ các loại. Tám món Hư Tiên Khí đều khác nhau.

Sau khi lướt qua một lần, cuối cùng Mục Vỹ chú ý đến một thanh trường đao.

Trường đao này không dày và nặng như đại đao mà trông giống kiếm hơn.

Có điều trên mũi đao của nó có một vết rạn.

Thấy Mục Vỹ nhìn trường đao, Từ Chính Khí vui vẻ giới thiệu: "Mục lão đệ, thanh đao này có tên là Khai Vân Đao, nghĩa là uy thế một đao đủ để chém bay mây mù, là một Hư Tiên Khí. Chẳng qua nó từng bị hư hao nặng nề nên mới bị nứt một đường ở mũi, nhưng thanh đao này vẫn thuộc cấp Hư Tiên Khí đấy!"

Nếu như nói thánh khí có linh tính, hình thành sự cộng hưởng với chủ nhân qua nhiều năm tháng ở bên bầu bạn.

Thì Hư Tiên Khí có trí tuệ gần như con người.

Hư Tiên Khí sau khi uống máu của người dùng và nhận chủ sẽ có khả năng kết nối đôi phần với suy nghĩ của người đó. Không những thế, Hư Tiên Khí còn có ưu điểm là giúp võ giả vận chuyển chân nguyên của mình và thu hút chân nguyên trong thiên địa thông qua nó, từ đó có thể bộc phát ra uy lực mạnh hơn.

Lúc ở trên sân thượng khách đ**m của Thiên Bảo Các, kiếm Khổ Tình hắn được Khổ Thanh cho chính là Hư Tiên Khí, đã thế lại còn là Hư Tiên Khí do bản thân từng luyện chế trước đây.

Cảm giác huyết mạch tương liên sẽ không mất đi chỉ vì hắn thay đổi thân xác.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com