Ba vị trưởng lão trong số đó đi ra ba khu vực bên ngoài, một ông lão tóc hoa râm đi tới khu vực đầu tiên có chín người.
Bất kể ra sao thì một cuộc thi đẳng cấp luôn khiến người ta trào dâng nhiệt huyết.
Thánh khí tuyệt phẩm chính là thần binh lợi khí lợi hại nhất ở tiểu thể giới Tam Thiên.
Còn Hư Tiên Khí thì chỉ có trong truyền thuyết, chứ chưa ai nghe thấy có người nào luyện chế được loại binh khí này ở tiểu thế giới Tam Thiên.
Lúc này, ba vị trưởng lão mặc những bộ y phục khác nhau đang ngồi nghiêm chỉnh trên chủ trì đài.
Người đầu tiên có vẻ chính trực tên là Từ Chính Khí, đây chính là trưởng lão đứng đầu trong ba thầy luyện khí giỏi nhất của Khí Cụ Môn.
Người ngồi phía sau bên trái mặc y phục màu xám, tóc muối tiêu, có khí tức khiến người ta thấy sắc sảo.
Người này là Khí Bất Phàm, nhị trưởng lão có địa vị cao ở Khí Cụ Môn.
Người cuối cùng là tam trưởng lão Lãnh Nhược Phong của Khí Cụ Môn.
Đây chính là mái chèo hiện giờ của Khí Cụ Môn, phải nói là môn phái này đã chiêu mộ được hết thầy luyện khí tài giỏi nhất ở tiểu thế giới Tam Thiên, có tới tám mươi phần trăm thần binh lợi khí đủ các cấp bậc ở tiểu thế giới Tam Thiên đều từ đây mà ra, sau đó được các nhà buôn lớn Lãm Kim Lâu, Ám Ảnh Các và Thiên Bảo Các buôn bán đi khắp nơi.
Đây chính là điểm mạnh của môn phái này.
Thiên Đan Tông cũng vậy.
“Lão Từ, dù Từ Triệu Mông là cháu trai của ông, nhưng ông cũng không được thiên vị đâu đấy. Lần này, chắc chắn tiểu tử ấy có thể luyện chế được thánh khí tuyệt phẩm để cho chúng ta một niềm vui bất ngờ!”
Tam trưởng lão Lãnh Nhược Phong có cái tên khác xa với tính cách, ông ta không hề lạnh lùng chút nào, trái lại còn hi ha cười đùa suốt ngày.
“Nhược Phong, ông lại đùa đi! Dù Tiểu Mông có thiên bẩm cao, nhưng tuổi còn trẻ, giờ mới có ba mươi mấy nên còn phải rèn luyện nhiều!”, Từ Chính Khí cười lớn nói.
“Ông nói thế là sai rồi! Nghe nói Mục Vỹ kia còn chưa đến ba mươi tuổi, so với chúng ta thì chỉ là hàng cháu chắt, nhưng hắn đã giành được giải quán quân luyện đan rồi!”
Nhị trưởng lão Khí Bất Phàm ngày thường kiệm lời, nhưng khi nhắc tới cái tên Mục Vỹ, ông ấy lại nói nhiều hơn bình thường.
“Nếu không phải lần trước ta được tận mắt xem khảo hạch, chắc cũng không thể tin nổi!”
“Đúng vậy!”, Từ Chính Khí thở dài nói: “Chắc tiểu tử này sẽ trở thành đối thủ mạnh nhất của Tiểu Mông đây!”
Ba đại trưởng lão ngồi ngay ngắn quan sát cuộc thi.
Trong chín tuyển thủ này thì Mục Vỹ chỉ biết Cổ Phi Dương và Từ Triệu Mông của Khí Cụ Môn.
Còn lại thì đều không quen.
Nhưng sau khi nghe mọi người thảo luận thì hắn cũng nắm được thông tin dần dần.
Người đứng bên trái hắn chính là Từ Triệu Mông, còn bên phải là Cổ Phi Dương.
Đứng bên trái Từ Triệu Mông là một thầy luyện đan trẻ tuổi luôn tươi cười.
Người này nhìn Mục Vỹ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Nhưng điều này lại khiến hắn thấy hơi kinh ngạc.
Người đó tên là Mạnh Vân, lai lịch ra sao thì không rõ, nhưng tài luyện khí thì rất khá.
Bên trái Mạnh Vân là một người đàn ông trầm mặc ít nói, từ đầu đến giờ chỉ im lặng đứng yên một chỗ.
Còn đứng bên phải Cổ Phi Dương chính là thiên tài Kim Chính Vũ của nhà họ Kim.
Tiếp đến là Hoa Vô luôn ăn nói l* m*ng với Mục Vỹ.
“Ha ha, huynh là Mục Vỹ đúng không? Ta là Mạnh Vân!”
Khi Mục Vỹ đang âm thầm quan sát những người khác thì có một tiếng cười vang lên.
“Xin chào!”
“Xin chào, xin chào!”, Mạnh Vân tiến lên một bước kéo lấy tay Mục Vỹ rồi cười nói: “Ta đã xem cuộc thi của huynh mấy hôm trước, mười tám đạo đan văn, quá siêu luôn! Thật ra đời này ta chỉ ước được trở thành một thầy luyện đan tài giỏi, tiếc là đã chọn nhầm đường rồi làm thầy luyện khí, vì thế Mục huynh à, huynh có thể nhận ta làm đồ đệ không?”
Gì cơ?
Trông thấy vẻ chân thành của Mạnh Vân. Mục Vỹ tỏ vẻ khó tin.
Một thầy luyện thánh khí tuyệt phẩm lại muốn bái hắn làm sư phụ để học luyện đan?
Những người khác nghe thấy vậy cũng phải giật bắn mình.
“Mạnh Vân, về vị trí của mình đi!”
Lúc này, trưởng lão trọng tài đã chuẩn bị tuyên bố cuộc thi, thấy Mạnh Vân có hành động hồ đồ nên chỉ biết cười khổ rồi nhắc nhở.
“Gì mà gắt thế? Còn hò tên ta nữa là ta bỏ thi đấy, làm như ta thèm muốn được thi lắm không bằng!”
“…”
Nghe thấy vậy, không chỉ có trưởng lão trọng tài phải câm nín, mà mọi người ở xung quanh cũng cạn lời.
Cá tính thật!
Người khác tranh nhau sứt đầu mẻ trán để được vào đây, y vào được rồi mà lại dám ăn nói như vậy.
Song, trưởng lão trọng tài lại không dám nói mấy câu như: Không thi thì cút với y.
Mạnh Vân là thiên tài mà Khí Cụ Môn rất lưu tâm. Từ nhỏ, y đã rất nổi trội trong gia tộc, nhưng không đi theo môn phái nào cả, sau đó như có duyên kỳ ngộ nào đó nên đã phát triển theo hướng hiện tại.
Nếu chỉ vì một câu nói này của y mà khiến Khí Cụ Môn mất đi một thiên tài thì trưởng lão trọng tài không thể gánh vác trách nhiệm được.
“Nếu ngươi thắng được ta thì ta sẽ cân nhắc!”
“Được thôi, huynh hứa rồi đấy nhé!”
Mạnh Vân tỏ vẻ mừng rỡ rồi vội vàng quay về vị trí của mình, sau đó nhìn trọng tài nói: “Mau lên, ta chờ sắp hết cả thanh xuân rồi đây này!”
Trưởng lão trọng tài chỉ biết câm lặng nhìn Mạnh Vân.
Kẻ gây chuyện là y, người làm chậm trễ thời gian cũng là y, mà bây giờ người thúc giục cũng là y luôn.
“Mau bắt đầu đi thôi, ta đang vội lắm!”, Mạnh Vân tiếp tục thúc giục.