Mục Vỹ nhìn ba người, lòng sục sôi ý chí chiến đấu.
Việc phải giết bọn họ không mảy may làm hắn chùn bước.
Năm sợi Khốn Thiên Tỏa lao đến, Mục Vỹ tiến vào trạng thái chiến đấu.
Lúc này đây, khát khao muốn chiến đấu trong xương tủy cháy bỏng hơn bao giờ hết.
Nỗi khát khao ấy khiến hắn như hóa điên.
“Khốn Thiên Tỏa, xuất!”
Sau tiếng quát khẽ, Mục Vỹ tung chưởng làm phát ra tiếng động long trời lở đất rồi xông đến.
Năm sợi Khốn Thiên Tỏa cuộn lại thành từng chùm rồi quấn quanh người Song Xỉ Thiên Hạt đang đứng mũi chịu sào.
Mục Vỹ gầm lên, Tử Liên Yêu Hỏa men theo xích sắt tiến thẳng về phía Song Xỉ Thiên Hạt ở bên dưới.
Nó vốn định cắn nát xích sắt bằng hai cái răng của mình nhưng vừa cắn một phát thì tiếng răng rắc vang lên, Khốn Thiên Tỏa không bị hư hại chút nào đã đành, hai cái răng của bản thân Song Xỉ Thiên Hạt còn bị mẻ nữa chứ.
“Sao có thể!”
Hạt Hạc vô cùng thảng thốt trước cảnh tượng ấy.
Hai cái răng nhọn của Song Xỉ Thiên Hạt còn lợi hại hơn cả cái đuôi của nó vậy mà không thể phá vỡ Khốn Thiên Tỏa sao? Hắn ta không tài nào tin nổi.
Có thể quá đi chứ!
Mục Vỹ thầm cười chế giễu, hắn biết Khốn Thiên Tỏa mạnh mẽ đến nhường nào chứ.
Khốn Thiên Tỏa vốn được Cực Tri Doãn - người có cảnh giới Sinh tử tầng thứ ba – dành cả hàng nghìn năm để đúc nên từ không biết bao nhiêu là thiên tài địa bảo của tiểu thế giới Ngũ Hành, sức tấn công có thể không cao nhưng khả năng phòng ngự của nó là bậc nhất.
Giam cầm Song Xỉ Thiên Hạt dễ như ăn cháo.
“Đốt!”
Mục Vỹ hét lớn, thiên hỏa Tử Liên Yêu Hỏa bùng nổ. Hắn thay thế hỏa linh cũ và trở thành hỏa linh của Tử Liên Yêu Hỏa.
Điều này đem lại lợi ích là thiên hỏa vĩnh viễn không bao giờ phản bội hắn.
Nhưng hại ở chỗ thiên hỏa sẽ vì vậy mà bị áp chế, năng lực cũng bị suy giảm đáng kể!
Song hôm nay Mục Vỹ đã đến cảnh giới Sinh Tử tầng thứ hai, do đó uy lực của thiên hỏa lại được tăng cường một lần nữa.
Bây giờ thúc giục thiên hỏa đốt cháy Song Xỉ Thiên Hạt không thành vấn đề.
“Cứu ta mau!”
Cảnh tượng trước mắt làm Hạt Hạc đứng ngồi không yên.
“Tới đây!”
Ở một bên khác, Tất Kiếm và Nghiêm Khoan lệnh cho Thủ Cung Ngọc Hổ và Tử Ngọc Thiềm Thừ dưới chân nhanh chóng đến gần Hạt Hạc.
Nhưng thiên hỏa tràn ngập khắp nơi, hoa sen tím nở rộ, sao hai người có thể tới gần chứ?
“Nhanh lên đi chứ!”
Thấy hai người bị cản chân, Hạt Hạc hốt hoảng hét toáng lên.
“Bọn ta không tới gần được!”
Trong lòng Tất Kiếm nôn nóng lắm nhưng cũng chẳng biết nên làm gì.
“Khốn nạn!”
Cảm nhận được ngọn lửa càng lúc càng cháy dội, Song Xỉ Thiên Hạt dưới chân không còn sức chống cự nữa, Hạt Hạc chỉ biết bần thần không biết làm sao.
“A...”
Đúng lúc này, tại một bên khác, Diệu Linh Ngọc bỗng kêu lên rồi nhũn người ngã xuống đất.
Một bóng người đứng sau cô ấy và Diệu Tiên Ngữ từ lúc nào không hay.
Diệu Linh Ngọc thét lên rồi ngã ra đất, không thấy nhúc nhích gì nữa, kế đó bóng người mặc đồ đen tóm lấy Diệu Tiên Ngữ.