"Ngươi có chắc là sẽ khiến cậu ấy đoạn tử tuyệt tôn chứ?"
Giữa lúc đó, một giọng nói rét lạnh truyền đến từ sau lưng Trần Kiệt Ngọc.
Khoảnh khắc ấy, gã cảm thấy có tiếng hít thở như có như không vang lên bên tai. Điều này làm gã rợn cả sống lưng.
"Mục Vỹ!"
Trần Kiệt Ngọc vừa xoay người thì thấy Mục Vỹ, đứng không vững, ngã nhào xuống đất.
"Sao sợ ta thế?"
Thấy dáng vẻ này của gã, Mục Vỹ ngồi vào ghế, Tần Đồng thì mau chóng cởi trói cho Ngưu Oa.
"Tần Đồng, ngươi dám cáo giác!"
Trần Kiệt Ngọc nhìn Tần Đồng bằng khuôn mặt đầy oán độc, hừ lạnh: "Hay cho Tần Đồng nhà ngươi. Có vài đệ tử nội môn chết trong tay ta rồi, ngươi không phải người đầu tiên cũng không phải người cuối cùng đâu, chỉ là kẻ tiếp theo thôi!"
Nghe vậy, Tần Đồng chỉ biết cười trừ.
Quả nhiên, đã đâm lao phải theo lao thôi.
"Vỹ ca, mẹ ta bị Hỏa Thông Thiên đó bắt đi rồi. Tên tạp chủng đó đòi cưới mẹ ta, muốn mẹ ta hầu hạ hắn!"
Ngưu Oa vừa nói vừa khóc.
Mục Vỹ biết nửa năm qua, dù luyện võ bị trật tay hay gãy chân thì Ngưu Oa cũng không bao giờ la đau, càng chưa từng rơi nước mắt.
Giờ đây, y khóc vì mẹ mình!
"Giải quyết gã xong chúng ta đi ngay!", Mục Vỹ vỗ vai Ngưu Oa rồi lấy một viên đan dược ra cho y uống.
Với cảnh giới hiện nay, Mục Vỹ có thể khiêu chiến mọi đan dược cấp thấp trong Thần Không Bảo Động tùy thích nên số lượng nhiều không đếm xuể, trước đây hắn không thấy dùng được vào việc gì nên chất đống ở trong đó.
Nay thì thường dùng vào việc thu phục nhân tâm ở Hỏa Hành Sơn.
Dù gì luyện chế đan dược cũng rất tốn thời gian nên phải tận dụng kho tàng khổng lồ là Thần Không Bảo Động rồi. Chỉ cần khiêu chiến thắng lợi là lấy được bảo bối, được quá còn gì.
Còn những thứ như Hư Tiên Đan và Hư Tiên Khí thì không nằm trong phạm vi suy tính của Mục Vỹ.
Chừng nào hắn còn ở thực lực hiện tại thì chúng vẫn còn nằm ngoài tầm với của hắn.
"Chữa trị vết thương trước đã, sau đó ta sẽ dẫn ngươi đi tìm Hỏa Thông Thiên!"
"Ừm!"
Tuy Ngưu Oa đang rất nôn nóng nhưng y biết rằng bây giờ mình còn không đi bộ nổi, đành uống đan dược rồi ngồi xếp bằng dưới đất.
"Tần Đồng, cát hình là làm sao?"
"Vâng?"
Câu hỏi của Mục Vỹ làm Tần Đồng hoảng hồn.
Giờ gã ta hối hận đến xanh ruột luôn rồi.
Biết vậy đừng chọc vào tên sát tinh Mục Vỹ này làm gì.
Gã ta rơi vào hố lửa rồi, không còn đường thoát nữa.
Thiến Trần Kiệt Ngọc, Hỏa Mị Nhi không nổi điên mới là lạ.
"Tần Đồng, ngươi dám, ngươi dám? Ta sẽ giết ngươi, ta sẽ giết ngươi!"
Trần Kiệt Ngọc nghe vậy tức tối hét ầm lên.
"Thử qua đây giết ta xem nào!"
Mục Vỹ mở miệng thách thức: "Ta không biết cát hình của Hỏa Hành Sơn là làm sao, nhưng chỗ ta có một cách đảm bảo cắt một phát là vĩnh viễn, không đau, thậm chí cũng không chảy máu!"
"Ngươi dám!"
Nụ cười trên mặt hắn làm sống lưng Trần Kiệt Ngọc lạnh ngắt, toàn thân gã run rẩy không ngừng.
"Ngươi nên biết ta có một loại thiên hỏa đấy, ta sẽ vừa cắt chỗ đó của ngươi vừa cố định vết thương của ngươi bằng thiên hỏa và thiêu thằng nhỏ của ngươi. Sau này dù dùng thiên tài địa bảo nào cũng không làm nó mọc ra được đâu!"
Cô ta phải đi tìm ông nội để ông ấy chữa trị cho gã.
Mục Vỹ chỉ nhìn theo bóng lưng hai người chứ không ngăn cản. Trận pháp nhỏ được hình thành từ ba luồng thiên hỏa của hắn xem như đã triệt đường sống thằng nhỏ của Trần Kiệt Ngọc rồi.