Lúa Chiêm: "Nguyễn Trịnh Thế Hưng, anh chán sống à?"
Tin nhắn của tôi vừa được gửi đi liền nhìn thấy nút xanh hoạt động của cậu ấy chuyển màu. Nhưng chẳng biết Thế Hưng bận làm gì mà phải mất một lúc lâu sau đó tôi mới nhận được hồi đáp.
Gió Đông: "Phải, anh chán sống một mình rồi. Chỉ muốn sống với em thôi."
Lúa Chiêm: "Anh đừng đánh lạc hướng, nói cho em lí do vì sao anh lại đăng status đó."
Gió Đông: "Vì anh thật sự buồn lắm bạn nhỏ. Anh muốn set hẹn hò, muốn công khai cơ!"
Lúa Chiêm: "Ít nhất anh cũng phải bàn bạc với em đã chứ. Anh không đọc phần bình luận à? Rất nhiều chị gái tán tỉnh làm quen anh đấy."
Gió Đông: "Em quan tâm làm gì, anh chỉ thích mỗi em thôi. Vả lại anh có bàn bạc rồi, chính là em từ chối."
Lúa Chiêm: "Anh phải hiểu rằng mọi chuyện đều có nguyên do của nó! Nói chung là em giận anh rồi đấy."
Gió Đông: "Đừng màaaaa."
*Bạn đã chặn Gió Đông*
****
Sáng thứ bảy, tôi như thường lệ đến thư viện trường để ôn tập và cũng như chuẩn bị thêm kiến thức cho đợt thi giữa kì sắp tới.
Mấy ngày gần đây tôi vẫn không nói chuyện với cậu ấy, có thể gọi với một cái tên khác là silent treatment. Nghe thì hơi vô lý thật, bởi tôi chưa bao giờ làm ngơ Thế Hưng quá lâu cả. Chỉ có lần này do cậu ấy thật sự chọc giận tôi, nên tôi mới nhất quyết không chịu làm hoà. Mà cũng chẳng sao hết, yêu nhau thì phải có lúc dỗi hờn như này mới bền lâu chứ.
Ấy vậy mà hôm nay Hưng có vẻ không ổn lắm. Mọi ngày nếu tôi giận thì cậu ấy sẽ luôn chạy loay quanh để nài nỉ và xin lỗi tôi. Còn bây giờ thì khác, Thế Hưng vừa bước vào cửa thư viện đã chạy sang chỗ máy in ngay mà chẳng thèm liếc nhìn tôi lấy một cái. Đã thế xuyên suốt một buổi sáng chỉ toàn yên lặng chú tâm giải đề, sau đó thì đứng dậy ra về luôn. Như thể đang dỗi ngược tôi vậy.
Hình như... tôi hơi quá đáng rồi nhỉ?
Đúng thật, tự dưng lại nổi hứng giận dỗi Thế Hưng chỉ vì mấy chuyện không đâu. Cậu ấy đã hạ mình xuống xin lỗi mà tôi vẫn không thoả hiệp. Tồi! Quá tồi! Tôi phải gặp Thế Hưng, phải níu giữ cuộc tình này!
Tôi nhanh chóng thu dọn tập sách, định bụng sẽ chạy qua nhà Thế Hưng "kí hiệp ước hoà bình" và chọn giải pháp để cả đôi bên cùng có lợi. Nhưng kế hoạch trong mơ ấy lập tức bị đảo lộn khi tôi vừa bước ra khỏi thư viện. Bởi ngồi cạnh cửa chẳng ai xa lạ mà chính là Thế Hưng, cậu ấy ngủ thiếp đi từ lúc nào không rõ, tay vẫn nắm chặt hộp milo.
Tôi cúi người, mỉm cười thì thầm vào tai cậu: "Nguyễn Trịnh Thế Hưng, anh chán sống rồi à?"
Vừa nghe thấy giọng nói hù doạ của tôi thì Hưng đã vội vàng tỉnh giấc do giật mình. Sau khi nhìn thấy tôi đang đứng đối diện, cậu ấy mới thả lỏng cơ thể, đồng tử giãn ra rồi tựa vào nền gạch trông vô cùng thoải mái.
"Diệp Chi, đừng giận anh nữa mà."
Hưng nói rồi liền đứng bật dậy, lấy tay che ánh nắng đang hắt vào mặt tôi. Dời tầm mắt sang hướng khác như thể không dám đối diện trực tiếp với tôi, môi mấp máy:
"Hôm nay... hôm nay là sinh nhật anh."
"..."
Vừa ý thức được lời cậu ấy nói không phải đang đùa tôi liền vội vàng mở điện thoại lên kiểm tra lịch. Và đúng thật, hôm nay chính là ngày tám tháng hai, cũng đồng thời là sinh nhật tuổi 16 của Thế Hưng.
Tôi lúng túng tự gõ vào đầu mình, thầm trách: "Em xin lỗi, ai đời lại quên ngày sinh nhật của bạn trai thế này."
Hưng chẳng thèm quan tâm việc tôi không nhớ ngày trọng đại của cậu ấy, trực tiếp nắm lấy cổ tay tôi, siết mạnh. Giọng nói dần trở nên run rẩy do hoảng loạn:
"Diệp Chi, em có thật sự thích anh không? Lúc hôn em anh luôn cảm thấy lo sợ, lo sợ em chỉ vì một phút kích động nên mới vội vàng đồng ý lời tỏ tình của anh. Hay phải chăng là anh đã suy nghĩ quá nhiều, hoặc do tính tình trẻ con nên khiến em cảm thấy khó chịu? Hết lần này đến lần khác anh đều luôn có cảm giác rằng em hình như không hề thích anh."
Tôi nhất thời không nói được gì, những lời giải thích ban nãy đã soạn sẵn nhưng giờ đây đã hoá thành cảm xúc ngổn ngang kẹt lại nơi đầu lưỡi. Không phải anh ấy suy nghĩ nhiều mà là do tôi ngại ngùng nên mới chẳng dám thể hiện tình yêu của mình.
Tôi thở mạnh, đưa bàn tay còn lại nhẹ nhàng chạm vào má Hưng, chậm rãi nói rõ từng chữ: "Thế Hưng, thì ra chính em mới thật sự là người chẳng thể đem lại cho anh cảm giác an toàn."
"Không, có lẽ anh suy nghĩ nhiều rồi..."
Tôi đưa tay che miệng Hưng ngăn cho cậu ấy tiếp tục nhận hết tội lỗi về phần mình. Sau đó mới mỉm cười ngắt lời: "Anh về trước đi, em sẽ tự đi về."
"Anh xin..."
"Em nói rồi, anh không có lỗi, không phải xin lỗi. Hiểu chưa? Nếu anh không chịu về thì em về." Tôi quay lưng bước đi, để lại một mình cậu cùng hộp sữa mà vốn dĩ mua để tặng tôi.
****
*Bạn đã mở chặn Gió Đông*
Lúa Chiêm: "Thế Hưng, xuống nhà đi. Em muốn nói chuyện rõ ràng với anh."
Gió Đông: "Nếu em muốn chia tay anh sẽ không xuống đâu."
Lúa Chiêm: "Anh không xuống thì em lên kéo anh xuống đấy."
Gió Đông: "Được, anh thích lắm."
Lúa Chiêm: "ANH MAU XUỐNG KHÔNG THÌ BẢO."
Gió Đông: "Em quát anh. Xuống là được chứ gì!"
Thế Hưng bước xuống mở cửa cho tôi ngay sau đó, cũng vì nhiệt độ ban đêm vô cùng thấp nên cậu ấy đã mặc chiếc áo khoác phao nhìn rất buồn cười, nửa khuôn mặt còn bị vùi lấp trong chiếc khăn quàng cổ của tôi. Thì ra Hưng có một điểm yếu khác ngoài sợ mưa, đó là sợ lạnh.
Tôi dẫn cậu ấy đến một bãi đất trống lớn cạnh công viên, bắt đầu khởi động chiếc máy quay Sony DCR-PJ6E mà mình mới mua được từ một người bạn qua mạng. Nghe nói loại này rất bền, có thể lưu giữ kỉ niệm về sau.
"Thế Hưng, chờ em chút." Tôi vừa đặt góc quay xong thì nhanh chóng chạy đi lấy hai que pháo bông mà mình đã chuẩn bị.
"Hôm nay em muốn được ngắm sao cùng anh." Tôi mỉm cười, để cậu ấy tự dùng bật lửa đốt pháo.
Không phải ngắm sao, mà là cùng anh.
"Thế Hưng, nhìn em này!"
Từ lúc đến đây cậu vẫn chưa nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào mấy que pháo bông. Rõ ràng là không tập trung gì cả!
"Happy birthday to you~..." Tôi vui vẻ hát hết đoạn điệp khúc chúc mừng sinh nhật, tay cầm que pháo sáng đung đưa theo giai điệu.
"Anh còn đứng đó nhìn em, làm theo đi chứ!"
Vừa dứt lời tôi vội thổi phù đốm sáng từ cây pháo, tay còn lại cầm máy quay chạy đế tảng đá lớn bên đường, sau đó mới lấy ra chiếc bánh sinh nhật mà mình đã chuẩn bị.
"Đây là..." Hưng chỉ vào chiếc bánh kem, ngây ngô hỏi tôi.
"Đây là bánh của em." Tôi giữ chặt chiếc bánh, thì thầm vào tai cậu ấy: "Còn em là của anh."
Hưng bật cười khanh khách, cúi người ghé vào tai tôi: "Lấy người là đủ, không cần bánh."
Tôi gõ nhẹ vào đầu cậu ấy rồi vội vàng tháo chiếc máy quay ra khỏi tay mình, miệng lẩm bẩm: "Anh quay giúp em nhé."
"Ừ."
Hai tay sau khi đã được hoạt động lại bình thường thì tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch chính của mình.
"Bánh sinh nhật này về nhà hãy ăn, giờ anh hướng camera về phía em nhé. Và em sẽ cho anh hai điều bất ngờ."
Nói rồi tôi chạy ra xa khỏi trung tâm máy ảnh, lấy một cây đàn guitar kế đấy, ngồi xuống ghế sau đó cất giọng hát.
"Baby, take my hand
I want you to be my husband
Cause you're my Iron Man
And I love you 3000..."
(Baby, nắm chặt tay em đi
Em muốn anh trở thành người chồng của em
Vì anh chính là "Người sắt" của riêng em
Và em yêu anh đến tận 3000 luôn rồi.)
...
Sau khi bài hát kết thúc tôi liền nhẹ nhàng thả guitar xuống, bước đến gần "khán giả" duy nhất của mình, khẽ hỏi:
"Anh có chăm chỉ quay cho em không đấy?"
Hưng nghiêng đầu, cưng chiều nhìn tôi, "Không, anh chỉ nhìn em thôi."
Tôi liếc yêu cậu ấy, lấy trong túi ra một chiếc hộp hãng PNJ đưa đến trước ngực Hưng, đáp nhẹ bẫng: "Quà sinh nhật, anh được phép mở ngay bây giờ."
"Đây là... bạc?" Hưng cẩn thận chạm vào chiếc lắc tay trong hộp nhỏ, kinh ngạc hỏi tôi.
"Ừm, vòng đôi." Tôi đung đưa cổ tay của mình, bởi lẽ trên đó có một chiếc lắc y hệt Hưng. Đây là món quà quan trọng nhất mà tôi dành tặng cho cậu ấy. Ban đầu chúng được đặt trước để làm quà valentine, nhưng giờ đã phải dùng đến rồi.
"Anh thích không?"
"Anh thích em."
"Em hỏi anh thích quà sinh nhật của em không?"
"Thích. Em."
"..."
"Em ngoan không?"
"Ngoan."
"Vậy mau hôn em đi."
_________________________________
Viết xong chương này tôi cảm thấy mình nên đổi tên thì hơn:).
Đổi thành: Ngọt quá trời ơi.
(Ê mà chương này ngọt thiệt á, vậy nên nhớ vote nghen chưâaaa.)