Mùa Hoa Năm Ấy Lại Vì Tôi Mà Nở

Chương 33: Mộc Châu



Đùa chắc? Tại sao tôi lại dính vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như này chứ?

Không thể cứ đứng yên chịu trận được nữa, tôi cảm thấy bản thân cần phải làm gì đó để ngăn chặn những điều tồi tệ hơn sắp sửa diễn ra. Đành vậy, tôi thở dài, quả quyết quay đầu lại nhìn về phía Thành Khoa, lúng túng nhón chân nói khẽ vào tai cậu ta: "Hôm nay tuyệt đối đừng làm Hưng giận đấy."

Thành Khoa nhún vai tỏ vẻ đồng ý, hạ thấp tông giọng đáp lời tôi: "Tao không dám đâu. Mày thử nhìn Hưng xem, như thể sắp băm hai đứa mình ra thành mảnh nhỏ rồi kia kìa."

"Hả?" Tôi vội quay đầu, liếc nhìn cậu theo bản năng.

Quả thật nãy giờ Thế Hưng vẫn không rời mắt khỏi tôi. Cũng không hẳn, vì ngoài tôi ra cậu ta còn nhìn cả Thành Khoa nữa, ánh mắt chẳng giấu diếm gì mà lộ rõ sự khó chịu, tức giận đến đáng sợ.

Ai đó có thể đếm ngược để tôi bỏ chạy khỏi đây ngay được không? Nơi này hiện giờ còn ghê gớm hơn cả lúc ngồi cùng ba của Hưng nữa đấy!

Trong khi tôi còn đang bối rối thì đột nhiên Hưng đi tới, từng bước chân cậu chậm rãi và nhẹ nhàng đến độ tôi còn tưởng mình đang lạc vào thử thách sinh tồn với sư tử. Dù cho có muốn lùi lại thì đằng sau cũng chính là Thành Khoa, cậu ta cứ đứng lì ở đấy như thể chỉ cần tôi bỏ chạy sẽ mau chóng bắt trói tôi lại rồi giao nộp cho Thế Hưng luôn vậy.

Tôi thật sự không muốn trở thành nữ chính ngôn tình theo cách này. Chẳng phải là quá sức tưởng tượng rồi sao?

Hưng mỉm cười, nghiêng đầu nhìn tôi. Tôi cũng không kém cạnh mà nhoẻn miệng nở nụ cười gượng gạo, vẫy tay chào Thế Hưng như bạn bè xa cách lâu ngày.

Mới vừa hôm qua thôi chúng tôi vẫn còn đang vui vẻ với nhau cơ mà?

Thế Hưng cuối cùng cũng tiến tới, mạnh mẽ nắm tay tôi kéo xềnh xệch đi khỏi đó. Phải đợi đến khi thoát ra khỏi đám đông nhốn nháo và tới được sân sau thì Hưng mới chịu buông tay tôi. Cậu dừng lại, cúi xuống thở gấp sau đó nhẹ giọng lên tiếng:

"Đau không?"

"Đau gì cơ?" Tôi không rõ hàm ý của Hưng, vội hỏi ngược lại.

"Nãy tao siết cổ tay Chi hơi mạnh, đỏ hết cả rồi."

"À." Tôi gật gù, lúc này mới nhận thấy một vệt đỏ xuất hiện quanh cổ tay, thực ra cũng không đau gì mấy, nhưng nhìn vào nó thì tôi đoán được bảy phần sự giận dỗi của Thế Hưng kinh khủng đến mức nào.

"Xin lỗi."

Tôi xua tay, khách sáo đáp lời: "Tớ còn chẳng cảm thấy đau."

"Không, Tao xin lỗi vì chuyện tối qua đã làm Chi khó xử. Do vậy nên Chi mới tránh mặt tao."

Tôi hết đường chối cãi, liền ngại ngùng định nói ra sự thật khiến bản thân vẫn luôn canh cánh trong lòng: "Thực ra tao đang không biết mình có thật sự..."

Tôi chưa kịp dứt câu thì Hưng đã ngay lập tức dùng hai bàn tay của mình để nâng má tôi lên, buộc tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt cậu. Đôi mắt một mí của Thế Hưng gần sát đến độ chỉ cần lơ là một chút là có thể chạm được vào trán tôi. Giọng nói tôi sau hành động ấy cũng nhanh chóng cứng đờ, lời chưa thoát ra khỏi miệng đã phải dừng lại, cảm xúc như muốn đắm chìm vào không khí ám muội này.

Đã vậy Hưng còn đang đứng ngược nắng, mái tóc sáng màu của cậu đồng thời chói vào khiến mắt tôi díp đi. Mọi thứ dần trở nên mơ hồ, không rõ ràng.

Thịch. Thịch. Thịch.

Đừng hiểu lầm, tim tôi đập nhanh là do sợ. Hoặc là trời nắng thôi. Không như mọi người nghĩ đâu.

Thịch. Thịch. Thịch.

Sao cậu ấy chẳng chịu nói gì? Trai gái nhìn nhau sát như vậy tôi cũng biết ngại chứ bộ. Sau cùng tôi mới nhìn thấy Hưng thở dài, giọng nói cậu ấy không nhanh không chậm mà cất lên:

"Diệp Chi, tao nói vậy chỉ để mày biết rằng chúng ta đã từng gặp nhau. Và tao đã thích mày ngần ấy năm rồi. Có thể mày chưa thừa nhận, nhưng tao biết rõ tính mày mà. Nếu mày không thích tao thì ngay từ đầu đã nói thẳng. Đằng này mày vẫn để tao theo đuổi, còn làm bạn thân nữa..."

Giọng Hưng càng lúc càng nhỏ. Câu cuối cứ như mèo con đang thều thào khiến tôi từ sợ hãi bỗng chuyển sang bật cười.

"Nguyễn Trịnh Thế Hưng, cậu rốt cuộc muốn gì ở tớ?" Tôi giở giọng trêu ghẹo, mời chào cậu ấy.

"Chẳng phải Tiêu rõ nhất? Vả lại... mày phải chịu trách nhiệm với tao mới đúng. Hồi nhỏ Tiêu còn chạy sang nhà tao xin cây chả lụa, nhưng lúc đó trùng hợp tao lại chưa mặc áo kịp..." Hưng mím môi, tỏ vẻ đáng thương như thể người bị hại chính là cậu ấy.

"Này, rõ ràng lúc đó cậu ở trần rủ tớ đi thả diều mà? Tớ chỉ không nhớ được mấy chi tiết nhỏ nhặt thôi, nên cậu đừng hòng lừa tớ."

Hưng bắt đầu đuối lí nhưng vẫn không chịu thua, ngang ngược đáp lại: "Tao đếch quan tâm. Chi buộc phải chịu trách nhiệm. Nếu không thì..."

"Nếu không thì sao?"

"Nếu không thì Chi phải nói chuyện với tao mỗi ngày."

Tôi ngớ người nhìn cậu ta với ánh mắt khó hiểu, buộc miệng hỏi: "Thế Hưng, cậu thiếu thốn tình thương đến vậy hả?"

"Ừ, sao? Chịu không?"

"Được, dễ mà." Dù bản thân luôn có cảm giác sai sai ở đâu đó. Nhưng trước lời thách thức của Hưng tôi vẫn hùng hổ tuyên bố.

Vấn đề là mục đích ban đầu của tôi đâu phải thành ra như này?

****

Bẵng đi một thời gian thôi mà đã đến tháng hai mất rồi, vậy là đám chúng tôi sắp sửa lại phải ôn luyện để vượt qua đợt kiểm tra giữa học kì, nhưng trước khi bước vào tuần thi đầy khốc liệt đó thì lớp tôi vẫn không quên tổ chức đi chơi để cổ vũ tinh thần học tập cũng như tạo kỉ niệm đẹp cho các bạn. Sướng trước khổ sau, cái gì vui thì ta cứ ưu tiên.

Đợt đi chơi lần này được lên kế hoạch rất kĩ càng, do lớp tôi đề nghị tự tổ chức. Và điểm đến sẽ là Mộc Châu - Sơn La, đi xe buýt tầm khoảng bốn tiếng thì tới. Thời gian được cả bọn thống nhất chính là cuối tuần độ tầm năm giờ sáng. Đi vào khoảng thời gian này vừa mát mẻ lại có thể trải nghiệm trọn vẹn đầy đủ một ngày tại đây.

Tối hôm đó, group chat của lớp tôi lại trở nên sôi nổi hơn hẳn mọi khi.

Đào Minh Phúc: "Tụi mình thuê áo lớp nhé?"

Triệu Thành Khoa: "Uầy, thuê để mày có đồ đôi với Thùy Dương chứ giề."

Hoàng Ngọc Thùy Dương: "Này, tụi tao có đồ đôi sẵn rồi nhá. Đếch thèm."

Tôn Nữ Thiên Trâm: "Vậy lớp mình mua áo lớp luôn đi. Còn nhiều dịp. Có lẽ vẫn sẽ dùng dài dài."

Phạm Diệp Chi: "Cũng được."

Nguyễn Trịnh Thế Hưng đã thả tim tin nhắn của bạn.

Đào Minh Phúc: "Thuê khách sạn nào? Lớp mình chơi lớn một lần cho thiên hạ trầm trồ không?"

Nguyễn Trịnh Thế Hưng: "Khỏi đi, thuê khách sạn tầm trung là được. Lỡ có đứa không đủ tiền, đi mất vui."

Hoàng Ngọc Thuỳ Dương: "Vậy cứ theo lịch trình đã nói trước, tiền khách sạn và tiền thuê xe lên đó sẽ share bill sau. Ai không đi được tối nay nhớ báo sớm nhé!"

Cả lớp đồng loạt thả tim tới tấp.

****

Kể từ sau ngày hôm đó, đêm nào tôi với Dương cũng trong trạng thái "sắp đi Mộc Châu" mà hú hét om sòm. Thú thật thì tôi vui một phần cũng là vì chưa đi đến Mộc Châu bao giờ. Thuỳ Dương lại ít du lịch trong nước, thế nên dự định này đã được ấp ủ rất lâu nay mới có dịp kêu gọi mọi người.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chỉ còn hai ngày nữa thôi là chúng tôi đã được đặt chân tới Mộc Châu, vùng đất của những cánh đồng hoa tam giác mạch tuyệt đẹp. Hành lí vali đều tươm tất hết cả, mọi thứ đã sẵn sàng chỉ chờ đợi khoảng khắc đó để có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp ấy. Và mong rằng chuyến đi này sẽ không giống lần ở Thái Nguyên trước đó. Tôi không muốn trực giác lại thông báo cho mình những chuyện tồi tệ, bởi khi ấy chẳng những không giải quyết được mà chỉ khiến tôi hoảng sợ hơn thôi.

Nhưng vừa nghĩ đến nó thì ngay lập tức tôi lại cảm nhận được sự xuất hiện đột ngột linh cảm kì lạ trong mình, chúng đến rất nhanh rồi lại vụt qua trong chốc lát. Báo hiệu rằng sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra trong chuyến đi chơi này...

_________________________________

Sau vài giây quyết định, cuối cùng tôi đã có câu trả lời.

Tôi lập page facebook nhé!

Mục đích lập trang là để xàm xí với đăng Preview hay thông báo gì gì hoy. Dô vô tri chung cũm đc. :>

Tên page: Vũ trụ của những bông hoa lười.

P/s: mí bà nhớ vote cho tui có động lực ga chương. Thi cử đến mà chưa viết đc giề:(.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com