"Chắc thế, bởi mỗi lần nhắc về Trâm là Huy hớn hở ra mặt, tụi nó có vẻ đã thích nhau từ trước rồi. Nhưng đang trong giai đoạn tìm hiểu thì mẹ Gia Huy phát hiện và dùng mọi cách để tách hai đứa ra, bà cũng có nói với tao do gia đình Thiên Trâm không môn đăng hộ đối, quá khứ lại chẳng sạch sẽ nên mẹ thằng Huy ghét ra mặt. Lúc đầu thì bắt Huy chia tay, nhưng thằng đấy đếch chịu nên chuyển sang Thiên Trâm. Ai ngờ Trâm nó đòi kết thúc thật. Gia Huy từng khẳng định tâm lý con Trâm rất vững, không thể nào vì tiền mà nói chia tay được. Chắc chắn phải có nguyên do nào khác. Sau đó tụi nó vẫn tiếp tục mối quan hệ, chia tay yêu lại mấy lần, và tuyệt nhiên không còn ai để ý đến chuyện Thiên Trâm gặp riêng mẹ Gia Huy nữa. Thế nên lí do ngày hôm đó Trâm phũ phàng chấm dứt sẽ mãi là ẩn số."
"Vậy là từ sau vụ chia tay thằng Huy mới bắt đầu lăng nhăng à?"
"Không, nó yêu lung tung từ trước khi gặp Thiên Trâm rồi. Đa số mấy cô gái nó chọn đều chẳng đâu vào đâu cả. Nhưng sau khi gặp Thiên Trâm thì lại đột nhiên thay đổi hẳn." Hưng ngẫm nghĩ một lát rồi bật cười kể lại: "Hồi trước Huy vốn hoà đồng, dù học lực tệ gần nhất lớp nhưng rất ưa nhìn và được lòng mấy em gái khối dưới. Tao khi ấy còn không nổi tiếng bằng nó, vì ngoài Phúc và Huy ra tao không tiếp xúc với bất cứ ai cả. Huy thì khác, nó lập hẳn một tài khoản Instagram tận bảy nghìn người theo dõi, và bởi thế nên nó mới bắt đầu đi tìm kiếm cảm giác mới lạ bằng cách yêu rất nhiều cô nàng khác nhau, đến tao còn chẳng hiểu tại sao mình lại chơi thân được với thằng tồi ấy."
Tôi gật gù, không đặt ra câu hỏi nào về chuyện của họ nữa. Bởi thứ tôi lo lắng nhất hiện giờ chẳng những là Thiên Trâm mà còn cả Thế Hưng. Vừa mất đi người bạn thân thuở nhỏ của mình, ấy vậy mà ngay lúc này cậu ấy vẫn vui vẻ cười nói với tôi.
Hưng cúi người, nghiêng đầu mỉm cười, "Buồn về điều gì cơ?"
"Vì Gia Huy đã đi du học rồi."
"Buồn chứ." Thế Hưng đáp nhẹ bẫng, "Nhưng việc Huy rời đi cũng giống như cái cách mà mẹ nó ép Thiên Trâm chia tay vậy. Người ngoài cuộc như tao không thể làm được gì."
Tôi yên tâm thở phào, dời tầm mắt sang hướng khác, khẽ nói: "Ừ nhỉ, ngay cả khi mối tình đầu đột ngột biến mất Hưng còn chưa buồn nữa là..."
"..."
Tôi vừa mới nói cái gì vậy? Dạo này tôi nhận ra bản thân rất hay mất tập trung trong học tập, đã thế đôi lúc lại giận dỗi vô cớ. Những vấn đề ấy cứ liên tục lặp đi lặp lại, và trùng hợp hơn nữa là chúng đều đến từ Thế Hưng mà ra. Không ổn, thật sự không ổn tí nào. Nếu không dừng lại ngay thì có khi tôi sẽ mất trí luôn đấy. Bởi tới chính tôi còn chẳng hiểu bản thân muốn gì nữa là.
"Sao Chi biết tao không buồn?" Hưng gõ nhẹ đầu tôi, "Từ ngày cô ấy biến mất thì chưa một khắc nào tao ngừng nhớ."
"Nói xạo. Mỗi lần gặp Hưng tớ đều thấy Hưng cười rất tươi cơ mà?"
"Là vì đã tìm được cô ấy rồi, biết chưa?"
"..." Tôi bất giác ngồi thẳng dậy, tò mò hỏi: "Cậu tìm được rồi sao? Ai thế? Tớ có quen không?"
Hưng nhích người sang hướng khác, ho khan đáp: "Muộn rồi, để tao đưa Chi về."
"Ơ? Nhưng tớ..."
"Chi mà đi đêm thì có ngày gặp..."
"Được, về thì về."
****
Những ngày sau đó tôi cũng không đả động gì đến chuyện Thế Hưng và mối tình đầu của cậu ấy nữa. Vì hình như Hưng chưa muốn tôi biết, nếu thế thì tôi sẽ không hỏi, tránh khó xử cho cả hai bên.
Còn về phần Thiên Trâm, cô ấy vẫn luôn vui vẻ nói cười như mọi hôm, chẳng phản ứng gì quá đặc biệt. Những lời khuyên của Thuỳ Dương hôm đó liệu đã có tác dụng rồi chăng?
Sáng thứ hai hôm đó tôi lại được cô Thuỳ gọi lên phòng giáo viên để nói chuyện. Nhưng lần này đặc biệt hơn một chút là không chỉ mỗi tôi và Phúc nữa, ngay cả Hưng với Thuỳ Dương cũng cùng lúc có mặt.
"Đây là kết quả của kì thi vừa rồi. Lớp mình có tổng cộng bốn bạn đỗ, và đó là các em."
|Nguyễn Trịnh Thế Hưng / THPT Bình Trương Long / Đậu Kì Thi Chọn Đội Tuyển Thành Phố Môn Ngữ Văn/ Dự Thi Học Sinh Giỏi Quốc Gia|
|Phạm Diệp Chi / THPT Bình Trương Long / Đậu Kì Thi Chọn Đội Tuyển Thành Phố Môn Ngữ Văn/ Dự Thi Học Sinh Giỏi Quốc Gia|
|Hoàng Ngọc Thuỳ Dương / THPT Bình Trương Long / Đậu Kì Thi Chọn Đội Tuyển Thành Phố Môn Tiếng Anh/ Dự Thi Học Sinh Giỏi Quốc Gia|
|Hoàng Ngọc Thuỳ Dương / THPT Bình Trương Long / Đậu Kì Thi Chọn Đội Tuyển Thành Phố Môn Vật Lý/ Dự Thi Học Sinh Giỏi Quốc Gia|
Tôi lâng lâng vui sướng khi nhìn thấy tên mình nằm trong suất dự thi nhưng đồng thời vẫn không quá bất ngờ với kết quả mà bản thân đã nỗ lực suốt mấy tuần liền, bởi tôi biết rõ bùa may mắn Hưng tặng mình rất hiệu nghiệm.
Chiều hôm đó, tôi định bụng sẽ về nhà và tự nấu một món thật ngon để chúc mừng bản thân đã hoàn thành tốt kì thi ấy. Nhưng chưa kịp thực hiện kế hoạch trong mơ thì Hưng bỗng bất ngờ đạp xe tới, chắn ngang trước mặt tôi.
"Đi ăn mừng không?" Đôi mắt cậu cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, không đợi tôi trả lời mà nhanh chóng bồi thêm: "Tao bao."
Tôi bật cười, nhún vai đồng ý, "Bạn Nguyễn Trịnh Thế Hưng hôm nay hào phóng thật nha."
"Khách sáo quá, em bé của mày lúc nào chẳng ga lăng."
"Hưng thì với ai cũng ga lăng."
"Quá khen, tao ga lăng với cả thế giới đấy. Mà thế giới của tao đang đứng trước mặt này."
"..."
****
Hưng đưa tôi đến một quán mì gần trường, vì vừa mới khai trương nên vẫn còn khá đông đúc và khang trang, nghe nói hương vị không tồi. Tôi ngồi vào bàn trống, gọi hai bát mì hoành thánh cho mình với Hưng. Nhưng chưa ấm chỗ được lâu thì ngoài cửa đột nhiên có tiếng bàn tán to nhỏ, người bên trong quán cũng tò mò không kém, buông đũa chạy ra hóng chuyện.
Tôi nghiêng người ngó ra cửa, chẳng kềm được sự hiếu kì mà quay sang hỏi Hưng: "Sao thế nhỉ?"
"Lo ăn đi cô nương." Thế Hưng lấy một ít khăn giấy lau đũa cho cả hai, chẳng mảy may quan tâm đến chuyện bên ngoài, chỉ lẩm bẩm nhắc nhở: "Nguội hết thì không ngon đâu."
Tôi nhất quyết phải hóng hớt cho bằng được, nhưng vừa liếc ra lần nữa thì đập vào mắt tôi là một chiếc Rolls-Royce màu đỏ nằm chễm chệ trước quán. Quả thật chuyện gì cũng có thể xảy ra trên đời, đi ăn mì mà vẫn gặp siêu xe!
Quá sức tưởng tượng!
Chưa kịp hoàn hồn thì người đàn ông trung niên với khí chất ngời ngời bất ngờ bước xuống xe. Ôi trời, thần thái uy quyền và nghiêm nghị đó khiến người ta không khỏi trầm trồ chứ huống chi là tôi. Sức mạnh tư bản kinh khủng thật sự!
Thế Hưng lúc này mới chịu xoay người nhìn về phía cửa, khuôn mặt cũng vì thế mà đột ngột biến sắc chỉ trong chốc lát. Cậu nhanh chóng đứng dậy đi đến chỗ thu ngân tính tiền, tâm trạng có vẻ đang rất tệ. Tôi nhận thấy chuyện này hình như có gì đó không ổn, vội đứng bật dậy chạy theo sau Hưng ra khỏi quán. Trên bàn vẫn còn hai tô mì đầy ắp.