Thái Nguyên độ sáng sớm, thời tiết vẫn còn vương lại cảm giác se lạnh tối qua khiến con người ta muốn chìm vào giấc ngủ thêm chút nữa. Ấy vậy mà trên đồi đã nghe thấy tiếng nói ríu rít của đám học sinh trường Bình Trương Long. Phải, chúng tôi đang thu dọn đồ đạc để trở về trường sau buổi dã ngoại và kết thúc chuyến đi chơi.
Đúng là khoảng thời gian hạnh phúc thường qua đi rất nhanh, và chẳng ai biết được rằng sau này sẽ vẫn có thể cùng nhau vui đùa được như hiện tại hay không. Nhưng tôi tin chắc rằng đây sẽ là kỉ niệm tươi đẹp nhất mà tôi có với những người bạn cùng lớp. Bởi lẽ đã quá lâu, hoặc chưa bao giờ tôi cảm nhận được điều ấy ở trong quá khứ, ở ngôi trường cấp hai đầy tồi tệ và nồng nặc mùi dơ bẩn mà tôi từng theo học.
Chắc hiểu sao trong lúc kiểm tra lại đồ đạc, trái tim tôi bỗng nhói lên như có một linh cảm không lành. Dường như... có chuyện gì đó thật kinh khủng sẽ đến với bản thân vào ngày hôm nay.
***
Sau khi ổn định chỗ ngồi trên xe, tôi đeo tai nghe vào và thêm bản nhạc yêu thích mà mình vừa tìm được dạo gần đây vào playlist - 'Eenie Meenie', sau đó mới bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Giai điệu nhạc và lời bài hát thật hợp với không khí u ám ngoài trời. Mọi thứ xung quanh tôi im ắng đến lạ, như thể đang để dành chỗ cho bài nhạc này được phát lên. Tôi ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ sau một giấc ngủ ngắn, thời tiết có vẻ không tốt lắm. Mây đen kéo tới nhanh chóng đến nỗi tưởng chừng như một chi tiết nhỏ chạm vào cũng có thể khiến chúng nổ tung. Nhưng kì lạ là suốt hai tiếng ngồi trên xe buýt tôi lại chẳng cảm nhận được hạt mưa nào rơi xuống.
Chúng như đang phản ánh mối quan hệ giữa gia đình tôi. Tích tụ quá lâu rồi cũng sẽ như giọt nước tràn ly mà thôi.
Khi vừa xuống xe, cảm giác khó chịu ấy lại một lần nữa xâm chiếm lấy cơ thể tôi, chúng thúc giục tôi phải nhanh chóng trở về nhà, khiến cảm xúc bình tĩnh ban nãy cũng bay biến mất theo gió, để lại trong tôi sự thấp thỏm và lo âu đến báo động.
"Này, tao chở Chi về nhé." Hưng tiến đến, siết nhẹ cổ tay tôi, mỉm cười bảo.
"Không cầ..." Tôi nới lỏng cổ tay đang bị nắm chặt, lịch sự tỏ ý từ chối.
"Thời tiết này về nhà thì nguy hiểm lắm, dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa lớn. Nên là đừng quậy, nhà Tiêu ở đâu?" Thế Hưng cắt ngang lời tôi, giọng nói chắc nịch khiến đối phương không có quyền từ chối.
Tôi cũng rất muốn về sớm, nhưng nếu đồng ý thì có bị hiểu nhầm không?
"Để tớ hỏi Dương..." Tôi biện lí do để trốn tránh.
"Nãy đi về với Phúc rồi." Hưng lại cắt lời tôi.
Hết cách, đành phải nhờ cậu ấy vậy.
Kệ đi Diệp Chi, dù gì mày cũng đang gấp. "Được, cậu đưa tớ đến hẻm 480."
"Được."
Hưng vào bãi giữ xe, dắt ra chiếc xe đạp thể thao màu đen trông có vẻ khá đắt đỏ.
"Cậu cũng đi xe đạp sao?"
"Xe tao không được sử dụng trong môi trường học tập. Nên đây là xe Gia Huy."
"Vậy... Huy đâu?" Tôi thắc mắc.
"Huy đi nhờ xe Trâm rồi." Thế Hưng vừa dắt xe vừa đáp lời tôi, "Lên xe đi."
Vì là xe đạp thể thao nên tất nhiên tôi phải bám chắc vào eo cậu ấy. Đây là trường hợp bắt buộc. Chuyện rất bình thường, nhưng chỉ có tôi là không nghĩ vậy!
Nhiệt độ cơ thể của tôi và Hưng hoàn toàn khác nhau, cậu ấy rất ấm còn tôi thì lại cực lạnh. Cách một lớp vải mà tay tôi vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng như nước sôi của cậu ấy... và cả cơ bụng nữa!
Thực ra tôi không thích những người có cơ bụng và bắp tay lộ quá rõ, trong rất đáng sợ. Nhưng tôi mườn tượng ra được rằng, eo Thế Hưng có múi bụng vừa đủ. Vừa đủ kiểu tôi thích.
Tôi chợt rùng mình vì suy nghĩ của mình, tỉnh táo lên Phạm Diệp Chi! Chiến thắng "con quỷ" trong mày đi!
"Tên ở nhà của Chi là Tiêu à? Nghe dễ thương thật đấy."
"Phải, nhưng sao cậu biết." Tôi ngẩng đầu lên, nói ra thắc mắc bấy lâu của mình.
"Vô tình nghe được."
Tôi gật gù, nhớ lại cái tên mà năm đó ba mẹ đã đặt cho mình bằng tất cả tình yêu của họ. Nhưng giờ hết rồi, cái tên xinh đẹp đó từ lâu đã là nỗi ám ảnh của mẹ tôi. Không còn là Diệp Chi mà bà từng cưng chiều, không còn là Tiêu mà bà hay dùng để gọi tôi về ăn cơm sau những lần rong chơi nữa. Mỗi lần cãi nhau mẹ lại áp lên cho tôi một cái tên mới, chúng xuất phát từ chính sự hận thù và căm phẫn của mẹ, cay nghiệt đến độ mà mãi về sau tôi vẫn còn nhớ như in từng cái tên một.
"Mẹ cũng hay gọi tớ là Sao Chổi nữa..." Tôi bám chặt vào eo cậu ấy, miệng thì thầm rất khẽ.
"..."
"Không phải sao chổi. Đối với tao, Chi là sao hạng A."
Chúng tôi chạy đến trước hẻm thì dừng lại, bởi tôi không muốn mẹ hay một ai gần nhà nhìn thấy Hưng chở tôi về. Tôi sợ mẹ, sợ mẹ sẽ làm hại tôi, và làm hại cậu ấy.
"Đây là số điện thoại tao. Cứ giữ đi, rồi một ngày Chi sẽ cần." Hưng dúi vào tay tôi một mẩu giấy rồi chạy đi.
Linh cảm không lành của tôi lại một lần nữa dấy lên, chúng bảo tôi phải khẩn trương trở về nhà ngay. Càng tiến đến gần căn nhà u ám đó, bước chân của tôi lại càng mất kiểm soát mà mỗi lúc một nhanh.
Kì lạ thật, tại sao cửa đã được khóa ngoài?
Chắc có lẽ mẹ tôi lại đi gặp ba để níu kéo chuyện tình đã vụn vỡ từ lâu của họ. Tôi lấy chìa khóa dự phòng để mở cửa. Nhưng đón chào tôi lại là một trò đùa kinh khủng khác, tôi sững sờ trong phút chốc vì toàn bộ căn nhà dường như rất trống trãi, cảm giác như thiếu đi cái gì đó.
Tôi mang tâm trạng bất an chạy vội lên phòng mẹ. Trống không, mọi thứ kể cả quần áo của bà gần như biến mất.
Trong căn phòng vốn dĩ đã lạnh lẽo nay chỉ còn lại một chiếc ga giường trắng toát, chứng minh cho sự biến mất đường đột và mãi mãi của mẹ tôi.
Tôi lục điện thoại nhanh chóng gọi cho bà ấy, đáng tiếc thay đầu dây bên kia chỉ vang lại tiếng nói của một người phụ nữ xa lạ rằng: Số điện thoại không còn tồn tại...
Tôi chạy xuống bếp, trạng thái tiêu cực nhanh chóng xâm chiếm lấy tâm trí tôi một lần nữa, đang lục lọi mọi thứ thì đột nhiên nhìn thấy mẩu giấy nhỏ được gấp ngay ngắn trên bàn. Tôi thản thốt mở nó ra:
[Mẹ có việc, đi công tác. Tầm một tháng mẹ sẽ về một lần, tiền mẹ để trong két sắt mật khẩu là sinh nhật con. Mẹ có nhờ cô Ngọc, mẹ của Thùy Dương qua thăm con mỗi tuần, nếu không muốn ở nhà thì qua nhà Dương ở chung cũng được, mẹ sẽ nói chuyện với cô Ngọc nếu con muốn. Mẹ sẽ về, nhưng không còn ở với con nữa. Đừng làm phiền hoặc đi tìm mẹ nhé! Mẹ yêu con.]
Cầm tờ giấy trên tay, tôi ngồi thẫn thờ một lúc lâu. Tôi nên suy nghĩ thế nào đây? Mẹ bỏ tôi hay tôi đã thoát khỏi bà ấy? Đúng nhỉ? Bà ấy đi rồi chẳng phải càng tốt sao, sẽ không bị đánh đập, cằn nhằn và thực hiện những tiêu chuẩn khó chịu ấy nữa...
Nhưng người đã rời đi chính là mẹ của tôi. Lần thứ hai bị bỏ rơi, tôi không khóc như lần trước nữa đâu, hứa đấy! Tôi biết sớm hay muộn bà ấy cũng sẽ bỏ đi thôi, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy. Cũng tốt, thà bỏ còn hơn gi.ết tôi như lời mẹ hay nói, nhỉ?
Tôi bị tiếng chuông cửa kêu liên tục làm cho bừng tỉnh. Vội choàng cái áo khoác mỏng chạy ra.
Hoàng Ngọc Thùy Dương. Là cô ấy, thật không đúng lúc, tôi sợ người như Dương sẽ vướn vào đống tiêu cực đang dần hình thành của tôi.
"Được rồi, đừng nói gì hết. Tao cho mày một tiếng soạn đồ qua nhà tao rồi đi uống bia. Mày biết đấy, tao rất thiếu kiên nhẫn."
Không ổn rồi, tôi muốn khóc rồi. Nước mắt bắt đầu tích tụ, tôi lao tới ôm Dương vào lòng, chờ được dỗ dành như đứa trẻ.
"Nào, có gì đâu. Từ nay trở đi phải gọi tao là chị đấy, vì mày qua nhà tao rồi." Dương tự đắc đùa.
"Cảm ơn... chị."
"Thôi tao đổi ý rồi, gọi bình thường đi!"
****
Mẹ Dương thật sự rất nhiệt tình, bà sắp xếp và kêu người làm dọn dẹp phòng cho tôi rồi bảo Dương giúp đỡ tôi bưng bê vận chuyển đồ đạc, đó không hề có bất cứ sự gượng gạo nào, ngược lại cô Ngọc rất tự nhiên đối đãi tôi như một người mẹ thật sự. Đôi khi tôi tự hỏi, có phải người ngoài còn yêu thương tôi hơn chính người trong nhà?
Tôi và Dương đến cửa hàng tiện lợi mua vài lon bia, ngồi tại một quan xiên nướng gần nhà, gọi chút đồ ăn rồi khui nước ra tâm sự.
Chúng tôi chẳng ai nói gì về việc mẹ tôi bỏ đi. Dương không hỏi, tôi không trả lời. Chỉ ngồi nói chuyện trên trời dưới đất.
Mọi thứ sẽ rất bình thường cho đến khi cô ấy say ngất và hỏi tôi:
"Nói thật đi, mày thích Hưng đúng không?"
__________________________________
Ngọt ngào quá couple Dương Chi ơi. Vote lẹ cho sự lười biếng ra chương này nàoooo.