Buổi sáng, Hứa Chi Hạ tỉnh dậy một lần, ban đầu định dậy để cùng Tiêu Dã đi chơi. Nhưng Tiêu Dã nói bên ngoài đang có tuyết rơi, đợi tuyết ngừng sẽ gọi cô, thế là cô an tâm ngủ tiếp.
Đến trưa, tuyết vẫn chưa ngừng.
Hứa Chi Hạ cũng chưa dậy.
Tiêu Dã đánh thức cô, nhéo má: “Sao mà ngủ giỏi thế?”
Hứa Chi Hạ đầu óc còn mơ hồ: “Là cuối tuần mà.”
Tiêu Dã ném chiếc váy ngủ được sưởi ấm lên giường, Hứa Chi Hạ lập tức tỉnh táo hơn khi nhận ra điều gì đó.
Cô nắm chặt chiếc váy ngủ, rụt vào trong mền. Một lát sau, cô mới ló ra.
Cô tiếp tục câu chuyện dang dở:
“Sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, thời gian gấp lắm, chỉ có cuối tuần mới ngủ thêm được chút.”
Tiêu Dã không đáp, chỉ hỏi: “Muốn ăn gì? Để anh đi mua.”
Hứa Chi Hạ đảo mắt: “Không cần đâu, không muốn anh ra ngoài!”
Cô ngồi trên giường, vừa hỏi kinh nghiệm gọi đồ ăn từ Bạch Hân vừa tự tay thử làm.
Loay hoay một lúc lâu.
Lựa chọn quán ăn không nhiều, Hứa Chi Hạ hỏi Tiêu Dã vài câu rồi mới đặt đơn.
Đến chiều tuyết đã ngừng rơi nhưng không thích hợp để ra ngoài.
Tiêu Dã kéo một chiếc ghế đến bên cửa sổ kính lớn, Hứa Chi Hạ ngồi trong lòng anh, hai người kề vai hôn nhau.
Chuyện này, thực ra Tiêu Dã luôn cảm thấy hối hận.
Hối hận vì năm xưa do dự quá lâu, không đưa Hứa Chi Hạ về Ngọc Hòa sớm hơn.
Khoảng thời gian nửa năm cô sống ở làng Lan, không khác gì bị ngược đãi. Sau đó về Ngọc Hòa, cô lại vì tiết kiệm tiền cho anh mà giấu giếm, cả một năm không ăn một miếng thịt ở trường.
Thêm vào việc Hứa Chi Hạ không cao lên mấy, Tiêu Dã luôn nghĩ rằng cô bị suy dinh dưỡng kéo dài khiến cơ thể không khỏe, phát triển chậm.
Anh thật sự không dám chạm vào cô lúc này. Tối qua đã như vậy, anh vẫn không dám.
Anh thật lòng muốn để cô phát triển thêm một chút.
Giọng nói của Tiêu Dã bị nghẹn trong lòng bàn tay Hứa Chi Hạ:
“Được, không nói nữa.”
Hứa Chi Hạ lúc này mới buông tay.
Vừa buông ra, tay cô khựng lại trong không trung, rồi nhẹ nhàng áp lên má Tiêu Dã.
Đây là khuôn mặt cô từng vẽ trên giấy.
Mặt anh không có nhiều thịt, gần như chỉ còn da bọc xương, đường nét góc cạnh rõ ràng, ngũ quan hài hòa. Cằm anh, vì râu lởm chởm mà cọ xát làm đau đầu ngón tay cô.
Tiêu Dã thường ngày luôn nghiêm nghị, cộng thêm nhiều năm thói quen trong cách hai người giao tiếp, Hứa Chi Hạ chưa bao giờ dám chạm vào mặt anh.
Dù hai người đã yêu nhau.
Nhưng đêm qua, họ đã trở nên thân mật hơn một chút.