“Ngoài hắn thì còn ai vào đây nữa? Cả cái Thành Đồng, cũng chỉ có mình hắn dám dựa vào quan hệ đời trước giữa nhà họ Lục và họ Chu để giở trò! Lần này là cắt phanh xe, lần sau biết đâu đặt luôn cả b.o.m dưới ghế!”
Câu nói này khiến Thẩm Nhất Hàng sững lại, quay đầu nhìn sang người đang nằm trên giường bệnh.
Thế nhưng Lục Hà vẫn giữ vẻ bình thản như không liên quan đến mình, khiến Thẩm Nhất Hàng không khỏi thở dài:
“Em nhìn mà xem, người trong cuộc còn chưa sốt ruột, em gấp cái gì chứ?”
Lạc Nguyệt nghẹn lời:
“Em…”
Chẳng qua là cô quá sợ thôi.
Vừa xong việc, từ sân bay ra đã nghe tin này, suýt nữa tim nhảy khỏi lồng ngực.
May mà người không sao. Nếu thật sự có chuyện, bây giờ cô chẳng ngồi đây trách móc nữa, mà chắc đã cầm d.a.o đến nhà họ Chu “thanh toán” rồi.
Thẩm Nhất Hàng thấy cô im lặng không nói gì nữa, liền chuyển sang hỏi Lục Hà trên giường:
“Cậu định xử lý thế nào?”
Lục Hà đóng laptop lại, ánh mắt rơi lên khuôn mặt của bạn thân, giọng thản nhiên:
“Không vội.”
“…”
Lạc Nguyệt vừa định phản bác thì bị Thẩm Nhất Hàng chặn lời:
“Cậu còn chưa khỏi hẳn, đừng lo chuyện bên ngoài. Mấy việc sau đó cứ để tôi lo, cậu chỉ cần yên tâm dưỡng bệnh.”
Nói xong, cậu ta liếc sang Lạc Nguyệt, thấy cô muốn nói lại thôi.
Lạc Nguyệt trừng mắt nhìn anh một cái, lời đến miệng lại phải nuốt xuống.
Thẩm Nhất Hàng nói không sai. Điều quan trọng lúc này là để Lục Hà hồi phục hoàn toàn, những chuyện khác… chờ sau rồi tính.
Đúng lúc ấy, điện thoại của cô reo lên như đòi mạng—là quản lý gọi.
Lạc Nguyệt đứng dậy, bước ra ngoài để nghe điện thoại.
Thẩm Nhất Hàng dựa vào tường, liếc nhìn cánh cửa phòng bệnh đã đóng kín, thong thả mở lời: