Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 167: Báo ứng hiện thế.



Hai đoạn ghi âm tung trở thành một cơn sóng dữ dội khi giới truyền thông và phóng viên thêm mắm dặm muối, nhanh chóng lan đến tai của Hà Chí Thành.

 

Ông vẫn đang giãy giụa như kẻ c.h.ế.t đuối trong phòng tạm giam, hết la lối đòi gặp luật sư gào lên camera giám sát, buộc tội Lục Hà vu khống hãm hại ông , còn khăng khăng cho rằng đoạn ghi âm cắt ghép, lời ông hề như .

 

Trong phòng giám sát, hai cảnh sát viên theo dõi cảnh đó bật lạnh một tiếng:

 

“Giờ bằng chứng rõ ràng như ban ngày, ông còn chịu c.h.ế.t tâm, còn kéo khác xuống nước, đúng là đáng đời.”

 

“ đấy. Mà giờ vẫn cái c.h.ế.t của cảnh sát Giang Diễn Đình liên quan đến ông . Nếu mà điều tra đúng là ông , thật sự chỉ b.ắ.n thẳng đầu ông một phát cho hả giận.”

 

“Thở dài… Đã mấy hôm thấy ‘đội trưởng’ , thật sự nhớ . Nếu đội trưởng còn ở đây, chắc chắn lao tẩn cho Hà Chí Thành một trận .”

 

“Không giờ đang gì…”

 

Cùng lúc đó, nhân vật mà họ gọi là “đội trưởng” – Giang Mạc, đang trong văn phòng tổng giám đốc của Tập đoàn Giang thị.

 

Đây là đầu tiên trong suốt hai mươi sáu năm cuộc đời, bước nơi với tư cách thừa kế.

 

Thân phận thiếu gia nhà họ Giang của giấu kín ngay từ khi trường cảnh sát. Nếu cố ý điều tra, sẽ ai .

 

Trong giới thương trường, Giang thị ba thiếu gia. Cậu cả là một luật sư tiếng tăm, hai mở công ty IT riêng. Chỉ ba – Giang Mạc, là từng lộ diện, gương mặt thật của luôn là điều bí ẩn. Các buổi tiệc nhà họ Giang cũng thấy bóng dáng xuất hiện, vì luôn là đề tài bàn tán của khác.

 

Giang Mạc vắt chân lên bàn, liếc đống tài liệu phức tạp bàn với vẻ chán chường, chỉ ngủ quách cho xong.

 

Anh thầm rủa , chắc hẳn là lúc não chuột rút mới đồng ý với ông già về việc ở công ty — đúng là tự chuốc khổ.

 

Mấy cái thứ liệu, chứng khoán nọ, cũng hấp dẫn bằng hồ sơ vụ án của cảnh sát.

 

Anh day day thái dương đang nhức nhối, bật dậy khỏi ghế, chán nản bước đến cửa sổ sát đất.

 

Trên tấm kính phản chiếu bóng dáng cao lớn, thẳng tắp của .

 

Bỏ hình ảnh thường ngày là áo thun, quần dài và giày vải, hôm nay ép mặc vest – áo sơ mi trắng tinh, quần tây đen là lượt, giày da sáng bóng.

 

Toàn trông chỉnh tề đến mức nghiêm nghị, khác xa với dáng vẻ thường ngày.

 

Anh đút tay túi quần, ánh mắt lãnh đạm ngoài.

 

Ngoài trời xanh thẳm, thuần khiết như đôi mắt của đứa trẻ sơ sinh – một chút tạp chất.

 

Không giống như sở cảnh sát lúc nào cũng ồn ào, náo loạn, nơi đây quá yên tĩnh khiến phát cáu.

 

Anh bất giác… nhớ những ngày tháng ồn ào trong đồn.

 

lúc , điện thoại rung lên.

 

Giang Mạc thu suy nghĩ, móc điện thoại trong túi , lướt màn hình do dự bắt máy.

 

Là một cấp trong đội gọi đến. Có lẽ lo lắng đình chỉ sẽ buồn bực nên giọng dè dặt:

“Anh Giang, vẫn chứ?”

 

Giang Mạc quả thật đang bực , sắc mặt chút biểu cảm: “Không lắm.”

 

Anh dứt khoát chuyển chủ đề, hỏi thẳng: “Vụ Hà Chí Thành, tiến triển ?”

 

“À đúng, em gọi cũng là để báo tin. Vụ bằng chứng đầy đủ, bắt thành vấn đề nữa. mà…”

 

Người bên ngập ngừng, chậm rãi tiếp:

“ vụ của Giang Diễn Đình, hiện tại vẫn chứng cứ xác thực liên quan đến Hà Chí Thành Phó Hạ Viễn, nên cần tiếp tục điều tra chi tiết năm xưa.”

 

Giang Mạc bất ngờ. Nếu dễ tìm chứng cứ như , chẳng điều tra suốt bao năm.

 

Anh về phía những toà nhà cao tầng san sát phía xa, đôi mày sắc lạnh, đáy mắt tối thẫm, khẽ nhếch môi:

“Phải , vụ Nam Mộc, để ý giúp một chút.”

 

Người bên thoáng sững sờ, ngập ngừng: “… vụ của Nam Mộc chứng cứ rõ ràng mà…”

 

Giang Mạc mím môi, trầm giọng: “Không .”

 

Trong đầu thoáng hiện lên ánh mắt u ám và thất vọng của Nam Kiều, trái tim đột nhiên như bóp nghẹt, đau nhói.

 

Giọng vẫn lạnh lùng vô cảm:

“Cho thêm thời gian. sẽ tìm chứng cứ.”

 

Đầu dây bên im lặng vài giây cất tiếng dứt khoát:

“Được. Em tin .”

 

Sau đó do dự hỏi:

“À Giang, cô gái tới tìm ở đồn… thích cô ?”

 

Giang Mạc khựng một chút. Anh nhớ tới cãi , trả lời, chỉ nhẹ giọng hỏi:

“ , cô còn đến ?”

 

“…Ờ…”

“Sao thế?”

“Em nên , sợ đ.ấ.m em…”

 

“…”

Giang Mạc lạnh lùng phun một chữ: “Nói.”

 

“…Cô đến, nhưng một . Còn cùng một trai. Hai trông thiết. Mà theo cảm nhận của đàn ông tụi em, chắc chắn thằng đó thích cô . Cái cách cô … nóng bỏng, si tình, dính như keo luôn…”

 

Chưa xong, điện thoại cúp ngang.

 

Giang Mạc siết chặt điện thoại, mặt biểu cảm, đáy mắt hiện lên tia lạnh lẽo đến thấu xương.

 

Lúc , tiếng gõ cửa.

 

Anh hít sâu, nén xuống cơn bực tức đang cuộn trào trong lồng ngực, nhíu mày: “Vào .”

 

Người bước là thư ký hành chính của tập đoàn – Đỗ Nhụy.

 

Cô ăn mặc chuyên nghiệp, thái độ nghiêm túc. Dù là yêu mến trong công ty nhưng hôm nay là đầu tiên cô đối diện với ba nhà họ Giang, nên tránh khỏi chút dè chừng.

 

“Giám đốc Giang, thể khởi hành đến buổi họp báo ạ.”

 

Buổi họp báo tổ chức tại một khách sạn sáu ở trung tâm thành phố.

 

Ông cụ Giang triệu tập buổi họp báo chủ yếu để công bố phận thật của Giang Mạc, và rõ sự thật về cái c.h.ế.t gây tranh cãi của Giang Diễn Đình.

 

Dạo gần đây, khi cái c.h.ế.t của con trai là hy sinh vì nhiệm vụ mà thể là sát hại, ông cụ Giang vì quá xúc động mà huyết áp tăng vọt, ngất vài .

 

Sau khi tỉnh , việc đầu tiên ông là gọi Giang Mạc về tiếp quản công ty, đồng thời chỉ định buổi họp báo hôm nay.

 

Giang Mạc thu ánh mắt, đầu , lạnh nhạt đáp: “Biết .”

 

Giọng hề mang theo chút cảm xúc nào.

 

Đỗ Nhụy khựng một chút, lén ngước lên bóng lưng đàn ông.

 

Vụ việc của Giang Diễn Đình đang ầm ĩ bên ngoài, ông cụ cũng vì chuyện đó mà ngã quỵ mấy . đàn ông , dường như chẳng chút đau buồn nào, biểu cảm cũng hề d.a.o động.

 

Dù cũng là chuyện riêng của nhà họ Giang, cô là ngoài, tiện xen . Nghĩ , cô lặng lẽ lui khỏi văn phòng.

 



 

Chiều hôm đó – Khách sạn sáu

 

Sảnh lớn chật kín phóng viên truyền thông, tiếng bàn tán xôn xao ngớt.

 

Ai nấy đều trang đầy đủ – máy , máy ghi âm, laptop, micro… Tất cả đều đang chờ nhân vật bí ẩn ba nhà họ Giang xuất hiện.

 

Nửa tiếng , một chiếc xe đen bóng dừng cửa khách sạn.

 

Đám phóng viên rình rập ngoài cửa lập tức xông đến.

 

Cửa kính xe dán lớp phản quang, thể thấy bên trong.

 

Giang Mạc ở hàng ghế , ánh mắt lạnh lùng dòng phóng viên chen lấn, nơi đáy mắt hiện rõ vẻ mất kiên nhẫn.

 



 

Cùng lúc đó, tại Học viện Y D Đại học D.

 

Nam Kiều kết thúc giờ học, khi nộp bài luận cho giáo sư thì ngoài, bất ngờ gặp đàn Thẩm Ngộ Ngôn.

 

Anh đang trong hành lang, mặc áo sơ mi sạch sẽ, quần dài thoải mái, hai tay đút túi quần, khuôn mặt tuấn tú như ánh mặt trời chiếu rọi, toát lên khí chất nổi bật.

 

Các nữ sinh ngang qua đều tranh thủ bắt chuyện, thậm chí còn lén chụp ảnh.

 

Thẩm Ngộ Ngôn là nhân vật nổi bật của học viện y, Nam Kiều quen với cảnh . Cô ôm một chồng sách, từ xa cảnh tượng đó như đang xem kịch, khoé môi khẽ cong lên một nụ ý vị.

 

Thẩm Ngộ Ngôn dường như cảm nhận ánh của cô, đầu thấy cô đang lặng lẽ quan sát, ánh mắt cũng ánh lên một tia .

 

Anh nhẹ nhàng từ chối các nữ sinh, bước đến chỗ cô.

 

Khi mặt cô, bóng khéo che khuất ánh nắng gay gắt.

 

Nam Kiều tò mò hỏi:

“Anh Ngộ Ngôn, về trường thế ạ?”

 

Thẩm Ngộ Ngôn bên cạnh cô, dịu dàng giải thích:

“Hôm nay nghỉ, buổi hội thảo của Giáo sư Tưởng, nên tranh thủ đến xem.”

 

Ánh mắt khẽ đảo qua khuôn mặt cô, nhíu mày:

“Dạo ngủ ngon ?”

 

Nam Kiều vỗ nhẹ lên mặt, nhướng mày:

“Sao thế, trông em lắm ?” Cô giả vờ thoải mái, qua loa , “Dạo bận.”

 

Gần đây cô cứ chạy chạy giữa sở cảnh sát, trường học và cửa hàng tiện lợi. Thêm cả việc luận, thường xuyên đến khuya, ngủ đủ giấc.

 

Thẩm Ngộ Ngôn trầm mặc một lúc, hỏi:

“Chuyện của Nam Mộc, thế nào ?”

 

Nụ mặt Nam Kiều thoáng cứng , ánh mắt cũng u tối vài phần:

“Đã tìm nhiều luật sư … Ai cũng hy vọng.”

 

Tất cả chứng cứ tại hiện trường đều bất lợi cho Nam Mộc, bằng chứng chứng minh chỉ là tự vệ. Tình hình hiện tại nguy hiểm – khả năng kết tội cố ý g.i.ế.c .

 

Thẩm Ngộ Ngôn lặng , dừng , nhẹ giọng an ủi:

“Nam Mộc nhất định sẽ .”

 

Nam Kiều giờ lúc để than thở, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, ngẩng đầu mỉm :

“Cảm ơn , Ngộ Ngôn.”

 

Khi cô mỉm , ánh mắt trong veo khiến tim Thẩm Ngộ Ngôn khẽ rung động.

 

Cô ánh nắng, gương mặt trắng ngần dịu dàng như hoà tan ánh sáng, trông mờ ảo như một giấc mơ.

 

Anh mím môi, định gì đó, thì phía mấy nữ sinh tới, tay cầm điện thoại, đầy phấn khích:

 

“Chết thật, đó chính là ba nhà họ Giang ? Sao trai đến mức thể chấp nhận như chứ?!”

 

“Ba thiếu gia nhà họ Giang đều trai, cả chính là Giang Tuyên – nhân vật nổi tiếng trong giới luật, nhận vụ nào thắng vụ đó, từng thua kiện.”

 

“Còn hai Giang Tề thì thời còn học ngoài tìm nhà đầu tư, tự khởi nghiệp mở công ty, từng xin một đồng từ gia đình.”

 

“ mà út quen mắt thật đấy.”

 

“Ơ đúng ! Không chính là cảnh sát từng gây xôn xao mạng xã hội vì tay đánh trong đoạn video dạo ? Sao giờ trở thành thiếu gia nhà họ Giang?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Phải ! Chính là ! Tên gì nhỉ…”

 

“Giang Mạc đấy, trong giới tài chính ở Đồng Thành nhiều nhân vật m.á.u mặt đều e ngại . Biệt danh của hình như là ‘chó điên’ thì – một khi cắn trúng thì đừng mong thoát.”

 

“ đúng ! Bảo thấy quen!”

 



 

Tiếng bàn tán râm ran dần trôi xa.

 

Nam Kiều yên tại chỗ, lâu vẫn thể hồn.

 

Mãi đến khi Thẩm Ngộ Ngôn vỗ nhẹ vai cô, cô mới giật tỉnh , vội móc điện thoại .

 

Trên mạng giờ đây tràn lan video tại buổi họp báo.

 

Trong video, đàn ông sân khấu, mặc vest chỉnh tề, gương mặt tuấn, sân các phóng viên liên tục đặt câu hỏi, còn giữa chân mày lộ rõ vẻ kiên nhẫn.

 

Người đó chẳng chính là Giang Mạc ?

 

Con ngươi của Nam Kiều khẽ co rút.

 

Cô thể ngờ rằng, chỉ mới mấy ngày gặp, Giang Mạc từ một cảnh sát trở thành thiếu gia cao cao tại thượng của nhà họ Giang.

 

Giữa họ bây giờ, giống như cách một dải ngân hà.

 

Thảo nào luôn đẩy cô xa… Hóa là như , thì là như …

 

Ánh mắt của Thẩm Ngộ Ngôn cũng dừng màn hình điện thoại, khi thấy Giang Mạc, rõ ràng ngây một lúc.

 

Ngước mắt thấy gương mặt trắng bệch của cô gái bên cạnh, ánh mắt trở nên phức tạp, trầm giọng hỏi: “Nam Kiều, em chứ?”

 

Nam Kiều ngơ ngác ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lo lắng của , chợt phản ứng , miễn cưỡng cong môi một cái: “Em .”

 

Cô thu điện thoại, vẻ mặt như chẳng gì: “Đi thôi.”

 

Thấy , Thẩm Ngộ Ngôn kịp thời giữ lấy cổ tay cô, môi mím chặt.

 

Nam Kiều dừng bước, đầu , ngơ ngác hỏi: “Sao , Ngộ Ngôn?”

 

Thẩm Ngộ Ngôn nắm chặt cổ tay cô, im lặng vài giây, sắc mặt u ám, hỏi thẳng: “Em thích ?”

 

Câu hỏi hề vòng vo, trực tiếp đến mức thể tránh né.

 

Thân Nam Kiều khẽ run lên, đó khẽ bật , hề giấu giếm: “Thích.”

 

Câu trả lời thẳng thắn ngoài dự đoán của .

 

Thẩm Ngộ Ngôn vốn nghĩ cô sẽ chối, nhưng cô . Cô … thích.

 

Trái tim như hàng ngàn con kiến gặm nhấm, từng đợt đau nhức lan khắp .

 

Anh sững vài giây, buông tay cô , ánh mắt u tối.

 

Nam Kiều vẫn biểu cảm gì, im lặng hồi lâu nhẹ giọng : “ sẽ thích nữa.”

 

Thẩm Ngộ Ngôn giật , còn kịp phản ứng, cô nhắc một nữa: “Sẽ thích nữa.”

 



 

Cùng lúc đó – trong sở cảnh sát

 

Trên chiếc TV LCD lớn trong đồn, buổi họp báo đang phát sóng trực tiếp.

 

Thông thường giờ , đồn cảnh sát sẽ náo loạn, nhưng giờ đây im lặng đến lạ kỳ, thậm chí là rợn .

 

Tất cả đều dừng , mắt chớp chằm chằm màn hình. Có há hốc miệng, ngạc nhiên đến mức khép .

 

Mấy tên tội phạm mới áp giải về vốn còn đang giãy giụa chống đối, nhưng khi thấy đám cảnh sát đều im bặt, cũng hiểu mà cứng đờ theo.

 

Không bao lâu , thì thào phá vỡ bầu khí kỳ lạ:

 

“Người TV… trông giống Giang quá , mà tên cũng giống luôn…”

 

“Mày ngốc , chính là Giang đó còn gì!”

 

“… tại ảnh đó? Chẳng nếu hiểu sai thì, Giang chính là thiếu gia nhà họ Giang ?”

 

“Chắc chắn , sai .”

 

“Trời ơi… Thì Giang là thiếu gia của Tập đoàn Giang thị…”

 

Vừa dứt lời, tất cả đồng loạt sang , im lặng ba giây, hét lên kinh ngạc:

 

“Má ơi má ơi má ơi! Anh Giang là thiếu gia nhà họ Giang!!!”

 

“Khốn kiếp! Giấy nợ Giang mượn ! lấy ngay, phát tài !!”

 

“Đệt! Trước đây tao còn ngủ chung giường với ảnh nữa đó!”

 

“Cút cút cút! Tao còn từng dùng chung ly với ảnh kìa!”

 

“Cục trưởng!!”

 

Không khí ồn ào lập tức cắt ngang như ai nhấn nút tắt tiếng.

 

Tất cả nín , cùng lúc đầu về phía cuối phòng — nơi Cục trưởng đó từ khi nào, gương mặt u ám, ánh mắt c.h.ế.t trân dán màn hình TV.

 

Có nhận vẻ mặt bất thường của ông, dè dặt hỏi:

“Cục trưởng, ông chứ?”

 

Ánh mắt của ông cuối cùng cũng rời khỏi màn hình, ánh trở nên hoang mang, thều thào hỏi:

“Người TV… là Giang Mạc ?”

 

Trong vài giây, cả đồn im phăng phắc.

 

Mọi cùng lúc gật đầu, đáp rõ ràng:

“Cục trưởng, đúng là Giang ạ…”

 

Chưa dứt câu, chỉ thấy một tiếng “bịch”, Cục trưởng ngã vật xuống đất, trợn mắt trắng dã, hôn mê bất tỉnh.

 

“…”

 

Có lập tức chạy tới đỡ ông dậy, phía cũng vang lên tiếng cảm thán:

 

“Báo ứng hiện thế đấy mà.”

 



 

Tại một quảng trường đông

 

Phó Hy Lâm đội mũ lưỡi trai, giữa đám đông ồn ào, lên màn hình lớn chiếu tin tức.

 

Hiện tại cảnh sát đang truy nã quốc đối với Phó Hạ Viễn.

 

Tập đoàn Phó thị phong tỏa, tài sản đóng băng, bộ nội bộ công ty cũng đang điều tra nghiêm ngặt.

 

Cô lặng lẽ xem một lúc, thì thấy tiếng bàn tán trong đám đông:

 

“Nghe vụ dính líu đến vài vụ án mạng, mới dẹp xong scandal của nhị tiểu thư Phó gia, xảy chuyện lớn thế .”

 

“ đấy, Phó Hạ Viễn hồi đó còn thường xuyên từ thiện nữa cơ, đúng là mặt khó đoán lòng , ngờ độc ác đến .”

 

“Cũng may là con gái riêng của ông hùa theo, lấy , mà cô cũng đáng thương thật, tái hôn gặp gia đình kiểu .”

 

“Phó gia ác quá nhiều , đúng là báo ứng.”

 

“Các , nhị tiểu thư nhà họ Phó trốn .”

 

“Nghe ! Trên mạng bảo cô giả điên giả dại, giờ tin thật, chắc cô nhà sắp chuyện nên chuồn .”

 

“Không ngờ nổi… đến cả cha ruột mà cũng bỏ , đúng là bất hạnh từ trong cốt tủy.”

 

Những lời mỉa mai ngày càng nhiều, thở của Phó Hy Lâm trở nên nặng nề, sắc mặt u tối.

 

Cô siết chặt nắm tay, kéo thấp vành mũ, rời khỏi quảng trường.

 

Đi một lúc, Phó Hy Lâm tìm một buồng điện thoại công cộng.

 

Cô bấm một dãy , đồng thời ánh mắt cảnh giác liên tục đảo quanh.

 

Điện thoại nhanh chóng kết nối.

 

Một giọng nữ quen thuộc nhưng xa lạ vang lên, mang theo vẻ nghi ngờ:

“Alo?”

 

Phó Hy Lâm giật , siết chặt ống .

 

Người phụ nữ bên gắt gỏng:

“Alo? Ai ?”

 

Cô hít một sâu để trấn tĩnh, chậm rãi mở miệng:

“Là .”

 

Không khí bên điện thoại bỗng im bặt.

 

Ánh mắt Phó Hy Lâm d.a.o động, khẽ nhạt, giọng châm chọc:

“Cô Chu, thật ngờ, luôn giật dây chuyện là cô.”

 

Bên , Chu Mai , cả cứng đờ.

 

Cô mới bước xuống bàn mổ, mệt rã rời, thấy lạ nên đề phòng, bắt máy mà quên mất dùng thiết đổi giọng.

 

Cô nắm chặt điện thoại, lên tiếng.

 

Phó Hy Lâm bật , giọng bén nhọn:

“Chu Mai, cô lợi dụng bao nhiêu chuyện, rốt cuộc cô toan tính cái gì?”

 

Chu Mai sắc mặt trầm xuống, giờ phút cũng chẳng buồn giả vờ nữa, mím môi:

“Cô tìm chuyện gì?”

 

Cô cố tình tránh câu hỏi.

 

Phó Hy Lâm nhớ tất cả chuyện từng xảy , lạnh:

“Chu Mai, cô khiến cô bằng con mắt khác đấy.”

 

Trước , Phó Hạ Viễn từng Chu thị tay giúp đỡ trong lúc Phó thị gặp khủng hoảng.

 

Giờ ngẫm , tất cả đều là sắp đặt.

 

Tất cả bọn họ – đều chỉ là những quân cờ, lúc cần thì dùng, cần thì vứt bỏ.

 

Sắc mặt Phó Hy Lâm ngày càng u ám, ánh mắt đỏ ngầu như thể phun lửa.

 

Cô lạnh:

“Cô Chu, nếu đến đồn cảnh sát tự thú, rằng cái c.h.ế.t của Hứa Triệu Thừa và tất cả chuyện đó đều do cô xúi giục, cô đoán xem… chuyện gì sẽ xảy ?”

 

Tim Chu Mai đột nhiên nảy lên một nhịp.

 

Cô bật , lạnh giọng:

“Cô nghĩ cảnh sát sẽ tin lời cô ? Cô quên ? Bệnh viện cấp giấy xác nhận, giờ cô là một bệnh nhân tâm thần.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com